Chương 4: Thiết đầu chiến, trọng lực phòng.
“Thiếu mất một người?”
Cực Lam thành chủ có vẻ ngạc nhiên mà hỏi lại. Theo suy tính của hắn, mọi việc đều mới chỉ ở những bước khởi đầu, còn lâu mới đến lúc cần chơi thủ đoạn. Vừa nghi ngời lại có chút vui mừng, nếu tên ngu xuẩn nào đó bị hắn bắt được cái đuôi thì có nhiều cách để làm văn chương lắm. Không để vị thành chủ của mình chìm trong ảo tưởng quá lâu. Quản gia liền nói rõ ràng.
“Bẩm thành chủ, quả thực thiếu mất một người, theo điều tra là một người hầu giả mà tiểu thư sắp đi vào.”
Chưa nghe hết câu, tim Cực Lam thành chủ bỗng nhảy lên một cái. Tính khí con gái mình ra sao vị thành chủ này phải nói là rõ mồn một. Nhìn bề ngoài có vẻ dịu dàng, dễ thương nhưng thực chất lại là một tên cứng đầu, ham quậy phá và đặc biệt lớn gan.
“Còn đứng đó làm gì, không nhanh kiếm tên người hầu đó trở lại. Không đúng, có khi là chính nó trốn ra quậy phá, phải nhanh chóng bắt lại mới được.”
Vừa hét lên Cực Lam thành chủ liền muốn nhanh chân bước đi liền bị quản gia kéo lại.
“Ngài yên tâm, không phải tiểu thư, nhưng cũng là một nhân vật rắc rối. Là Trần Anh Khang công tử.”
Nghe thấy không phải con gái bảo bối của mình Cực Tâm Bảo liền bình tĩnh trở lại. Ho khan một tiến, loại bỏ không khí lúng túng hiện tại. Nhưng vấn đề vẫn phải hỏi cho rõ đầu đuôi sự việc.
“Bị bắt, hay chơi đùa. Đã tìm ra chưa.”
“Dạ, đã tìm ra, Trần Anh Khang công tử đang ở tại ký túc xá học viện. Cậu ta là tự mình đi qua, trên người còn có giấy đặc chiêu của học viện Lam Thiên.”
“Trần Anh Khang gia nhập học viện Lam Thiên sao…. lũ nhóc này đang làm cái quái gì không biết.”
Xoa xoa mi tâm, vị thành chủ của chúng ta dứt khoát không nghĩ nữa, ngài liền lựa chọn nằm ngửa dù sao con hư cũng không phải của nhà hắn, một đống công việc trên đầu ở nhà còn có hai vị tổ tông chờ hắn. Ai rảnh nợ, ai làm, hắn liền lười dính đến.
“Mặc kệ ta không biết gì cả.” nói rồi thành chủ phất áo bỏ đi.
Nghĩ nghĩ, thành chủ còn chẳng lo mình lo làm gì dù sao trong khuôn viên học viện cũng chẳng thể sảy ra chuyện gì được, lão quản gia cũng liền vứt chuyện này qua sau đầu. Nói đến hắn cũng bận rộn nào có kém thành chủ của mình.
Quay lại nói cho cấp dưới mặc kệ rồi hắn lại phải nhanh chân chạy qua giao lưu với các thế lực lớn. Thời cơ tạo quan hệ thế này không phải quá hiếm hoi nhưng cũng không phải cứ muốn là được. Không biết tận dụng thời cơ thì chức vụ đại quản gia này xem như cũng làm đến cuối rồi.
…
Qua một đêm mưa, không khí liền trở nên trong lành hơn, mọi vật đều được cơn mưa đêm gội rửa sạch sẽ và trở nên thanh thoát. Ngoại trừ hai đống lửa trong phòng ‘ một không hai ba ‘.
Vừa mở mắt, một kẻ đã nhìn chằm trằm, một tên khác ngước mặt lên trời, dùng lỗ mũi nhìn người. Không ai chịu nhường ai. Cũng không ai mở lời nói điều gì.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài còn đang lờ mờ chưa tỉnh hẳn, sương mù đọng lại trên cành cây buổi sớm mai. Cảnh vật yên tĩnh, lòng người lại vô thức trống rỗng. Ngày trước giờ này đều là thời gian luyện tập, thời gian gần đây thì chạy đường dài cũng không khác nhau là mấy. Bỗng nhiên nhận ra bản thân mình không có việc gì để làm, Lý Nguyên Từ lâm vào mờ mịt suy nghĩ.
Chẳng mất bao lâu cậu liền thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân. Vỗ mạnh hai cái vào mặt sau đó liền nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi giường. Nhìn qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ rồi dứt khoát đặt bước đi ra khỏi phòng.
Tiếng vỗ mạnh làm Trần Anh Khang có phần hốt hoảng. Nghĩ nghĩ một hồi cậu liền rõ, vì cậu cũng như thế chỉ là chưa kịp nghĩ đến mà thôi.
Nghĩ đến Trần Anh Khang liền nhanh chân bước ra theo. Thấy Lý Nguyên Từ còn ở ngoài phân vân không biết lựa chọn phòng nào, cậu liền quả quyết đẩy cánh cửa phòng trọng lực tiến vào.
Chưa kịp nghĩ, thấy vậy, Lý Nguyên Từ cũng tuông đường đi theo.
Vừa vô đã thấy Trần Anh Khang đẩy mức độ lên cực hạn, đang ấn tay vào nút khởi động. Vừa ấn xong cả hai lập tức cảm nhận trọng lực ép xuống thân thể.
Đang định tiến đến nói khích vài câu Lý Nguyên Từ liền từ bỏ ý nghĩ.
“Đi. Đến. Cuối. Phòng.”
Gằn ra từng chữ một, không để ý Trần Anh Khang có hiểu ý hay không Lý Nguyên Từ quay đầu về phía trước bắt đầu bước đi.
“Được.”
Trả lời bằng một chữ ngắn gọn, Trần Anh Khang cũng nhanh chân nhập cuộc. Cậu ta tin chắc bản thân sẽ là người dành chiến thắng. Mặc dù cần phải đến cực cảnh khai hoa mới có thể xuất hiện hình thái ban đầu của võ hồn hoặc phải tiến vào võ giả cảnh mới biết được võ hồn của bản thân. Nhưng võ hồn cũng có mức độ tương đồng nhất định trong các gia tộc lớn, thường chỉ trong vòng năm loại đổ xuống, các biến dị cũng có nhưng Trần Anh Khang tin chắc rằng dù có biến dị mình cũng chỉ có thể là biến dị tăng mạnh.
Trần đại gia tộc của cậu có võ hồn tăng mạnh về mặt thể chất. Chưa xuất hiện võ hồn, mức độ tăng mạnh không có là bao nhưng cả hai đều đã đạt tới mức độ tối đa của cảnh giới này, một chút xíu cộng thêm ấy lại thành cọng dây đè xập lạc đà.
Nhìn thấy đối thủ xuất phát sau nhưng bước chân đã dần vượt qua bản thân Lý Nguyên Từ liền cảm thấy gấp. Liều mạng bước về phía trước. Từng bó cơ bắp lặn xuống lại một lần nữa nổi lên, mạch máu nổi trên da tựa trăm ngàn con rắn lan rộng khắp cơ thể. Cả người đỏ bừng màu máu, nhiệt khí bốc lên hừng hực khắp thân thể.
Không cần quay lại nhìn Trần Anh Khang cũng biết chuyện gì đang diễn ra phía đằng sau. Cắn chặt răng cậu cũng bắt đầu liều mạng bật hết hỏa lực mà bước đi.
Cả hai không hề hay biết, mức độ cao nhất này không phải cao nhất của cửu luyện nó đã gần đạt đến mức độ hậu kỳ khai tâm cảnh khi người tu luyện không chỉ dựa vào thuần túy sức mạnh thân thể để chống đỡ mà còn có thể phụ thêm linh lực. Từ đây có thể thấy dù là trong cấp bậc cực cảnh bất hoại hai người cũng là số một số hai tồn tại hơn nữa cấp bậc võ hồn tương lai của hai người chắc chắn không thấp.
Mới chỉ đi được một phần ba quãng đường cả hai đã mệt lả cả ra, mồ hôi bắt đầu đổ như mưa. Hiện tại màu da họ đỏ không chỉ vì màu máu bên dưới mà còn là do lượng nhiệt lớn toản ra như muốn nướng chín hai đầu trâu trẻ.
Đồng hồ trên tường điểm đến một giờ, cả hai mới chỉ đi được nửa con đường mà hai người ước hẹn.
Dù đã cố gắn vượt lên nhưng đối phương cũng là kẻ khó chơi, nên đến hiện tại Lý Nguyên Từ vẫn đang chậm hơn cậu ‘bạn cùng phòng’ của mình nữa bước chân.
Sức lực mỗi lúc một yếu đi, lớp da bên ngoài của Lý Nguyên Từ phải chịu dựng quá lâu hiện giờ đã bắt đầu xuất hiện vết rách. Máu theo các khe hở trên thân thể phóng ra thành từng tia nhưng vừa thoát ra khỏi người liền bị trọng lực kéo xuống, đập lại vào thân thể tạo thành vết rách mới lặp đi lặp lại lan ra khắp thân thể.
Trần Anh Khang chẳng khá hơn là bao, ngay khi Lý Nguyên Từ nổ da bên này cũng chỉ thêm được một hai giây cũng nổ theo. Hai vị huyết nhân tiếp tục lê từng bước về phía trước. Có khác là thay bằng việc để lại một đường mồ hôi nhanh chóng bị bốc hơi thì giờ đây là bốn đường máu được vẽ xuống.
Thêm hai tiếng nữa trôi qua, hai người dùng thời gian gấp đôi lại chỉ đi được hai phần ba quãng đường so với lần trước. Ánh mắt bị mơ hồ vì mệt mỏi cũng vì thiếu máu thêm cả lượng máu chảy ra nhuộm đỏ tầm nhìn.
Chỉ nghe một cái ầm, cả người Lý Nguyên Từ liền đổ ập xuống, thân thể bị kéo dính chặt vào sàn nhà.
Thấy đối thủ té ngã, lơ đãng thả lỏng một hơi Trần Anh Khang liền trụ không nổi đi theo cạp đất. Tuy rằng có chút không cam lòng như dù sao cũng thắng rồi. Chưa đợi bản thân tự an ủi xong đã nghe được tiếng bàn tay cào trên mặt đất.
‘khỉ thật’ cáu bẩn với chính mình một câu rồi Trần Anh Khang cũng phải một lần nữa xốc lên tinh thần tiếp tục hành trình bằng cách bò lết đến nơi.
Bốn đường máu biến thành hai đường máu, quãng đường càng về cuối càng gian nan. Họ không chỉ một người, một lần nghĩ đến việc từ bỏ.
Nhưng khi đó, Lý Nguyên Từ lại nhìn thấy đối phương qua con mắt mơ hồ của mình vẫn tiếp tục bò về phía trước. Hắn lại cắn răng bò tiếp. Mỗi lần muốn bỏ cuộc, Trần Anh Khang đều nghe thấy tiếng nặng nề phát ra khi đôi tay cào vào nền gạch. Mỗi lần như vậy hắn đều chửi thầm một câu vào trong bụng rồi cắn răng bò về phía trước.
Sau ba tiếng cuối cũng đến nơi. Cả hai dường như chẳng thể nào động đậy. Vết máu đã khô gần hết chỉ còn hai dấu bàn tay in trên bức tường trắng là còn đỏ tươi màu máu.
“Thắng”
Cuối cùng người chiến thắng vẫn là Trần Anh Khang.
“Ám. Khí. Phòng.”
Nghĩ đến, Lý Nguyên Từ liền đau lòng không biết hai ngày hôm nay bị cái quái gì mà mỗi lần mở miệng ra nói đều phải nói từ chữ một như bị tật vậy.
“Mai. Đi.”
Không khá hơn là bao, Trần Anh Khang liền ngắt quãng mà trả lời. Giờ cậu chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.
Ngay lúc này, trong đầu cả hai cùng lúc hiện lên một loại suy nghĩ đáng sợ.
` ‘Thế éo nào ra khỏi đây được’.
Cứng nhắc quay đầu nhìn vào nút ấn ở cuối con đường. Nhìn lại con đường mới đi qua Lý Nguyên Từ liền nuốt nước miếng cái ực mà hỏi.
“Sao. Ra.”
Không có trả lời Lý Nguyên Từ. Trần Anh Khang nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, tụ khí dồn xuống bụng, nén chặt sau đó:….
“ CỨUUUUUUUU.”