Chương 35: Bảng tên bí mật.
Chương 35: Bảng tên bí mật.
Người chơi sẽ được phát cho hai bảng tên bí mật dán trên người. Trước khi trò chơi bắt đầu bảng tên sẽ có màu trắng và màu đỏ, sau khi vào trận sẽ hiện lên bên trên các con số.
Muốn hoàng thành trò chơi phải tìm cho ra người hay linh thú có bảng tên màu đỏ có số giống với bảng tên màu trắng của mình và không được để lộ con số trên bảng tên màu đỏ cho đối thủ có bảng tên màu trắng có cùng con số biết.
Luật là không được dùng tay hay bộ phận cơ thể và đồ vật che lại, chỉ có thể né tránh tầm nhìn không cho đối phương nhìn tới. Không được t·ấn c·ông người chơi khác, người chơi phải né tránh những người không có bảng tên.
Mọi người có thể tổ đội ra nhóm của mình. Tối đa không quá bốn người hoặc linh thú trong một đội ngũ.
Nghe xong mọi người đều đi kiếm bạn bè của mình để bàn luận.
“Theo luật chơi đây hẳn là một trò chơi thiên về né tránh và đấu đoàn đội. Có ai có suy nghĩ gì không.”
Hai lớp ban đặc chiêu số người ít bèn tập hợp lại, từng lớp họp bàn chiến thuật.
“Lựa chọn tốt nhất hay là tổ hợp cùng linh thú, ở đoạn thời kỳ này ưu điểm của linh thú còn tương đối lớn cùng tổ đội sẽ có khả năng thắng trận cao hơn.”
Nghe Tiền Nhất Tiêu lý giải cả đám đều thấy có lý nhưng vấn đề mới lại hiện ra.
“Nhưng hai bên không thể nói chuyện với nhau hơn nữa nếu chia ra như vậy có phải hay không số lượng đội trong lớp quá nhiều. Giảm bớt một bộ phận học viên không tham gia trò chơi mà hỗ trợ những người khác thì sao.”
Vấn đề đầu tiên là vấn đề quan trọng nhất, nếu đã là cuộc chơi đồng đội không thể không tính đến vấn đề ăn ý trong đội hình khó câu thông là một trở ngại lớn.
Còn vấn đề thứ hai thực ra không phải là vấn đề, cũng không phải ai cũng tham gia trò chơi. Từ khi nhìn thấy luật chơi mọi người đều biết những người không chơi này chính là phần ngoại vi của đoàn đội.
Gặp vấn đề liền giải quyết vấn đề đây chính là ý nghĩa của việc họp bàn chiến thuật. Như đã suy nghĩ từ trước. Người đặt câu hỏi vừa dứt lời Lý Nguyên Từ liền trả lời ngay.
“Linh thú chỉ không thể nói chuyện nhưng cũng đã hiểu được ngôn ngữ của con người, chỉ cần chọn ra một cá nhân làm chủ đạo dẫn dắt đoàn đội và cho linh thú đầy đủ không gian tự chủ thì không có vấn đề gì.”
“Ngoài ra cũng không nhất thiết phải cùng linh thú tổ đội ngũ, tự mình tổ cũng được. Lựa chọn thêm nữa là kéo linh thú tham gia đoàn ngoại vi phụ trợ chiến đấu. Trên chiến trường thực tế, kiểu này cũng có nhiều rồi. Dạng như lấy một người hay một linh thú làm hạch tâm xây dựng đoàn đội xung quanh nó.”
“Là một hội giao lưu, các linh thú này cũng có mối quan hệ tốt với học viện chắc là việc mời tổ đội ngũ không vấn đề gì.”
Cuối cùng là những người tham gia và những người không tham gia đăng ký chơi. Tuy không phải vấn đề lớn gì nhưng dù sao cũng nên để mọi người tự chủ Lý Nguyên Từ liền không nhắc đến.
Đưa ra góp ý xong rồi Lý Nguyên Từ dần thoái lui ra ngoài, vừa thể hiện mình không tham gia tổ đội cũng không có ý định đánh ngoại vi.
Về phần lớp hai kết quả bàn bạc cũng không khác là bao. Bên này cũng thối lui ra hai người là Trần Anh Khang và Ân Khuyết. Ba người tụ lại một chỗ bắt đầu đồng hành đi dạo, trong lúc này câu được câu không bắt đầu nói chuyện.
“Cảm giác cứ như có ai đang nhìn ngó mình vậy.”
“Không phải cảm giác là thật sự, cũng không phải một người mà là một đống. Cả linh thú và học viên đều đang chú ý hai người, đừng nói với anh đây, là hai chú thực sự không biết mình có bao nhiêu nổi tiếng ở cái học viện này chứ.”
Nhìn nhau, hai người chẳng có gì có thể phản bác lại lời nói của Ân Khuyết. Là hai kẻ chạy nhanh nhất họ sớm bước chân l·ên đ·ỉnh núi nơi có thể phóng tầm mắt ra xa, nhìn tới bao la thế giới. Nhưng cũng chính vì ở chỗ này mọi người xung quanh đều có thể nhìn rõ bọn họ hơn. Kiêm quyết đổi chủ đề Trần Anh Khang liền nói ngay.
“Không nói đến cái này nữa. Ở đây có gì ăn ngon, kiểu đặc sản không Ân Khuyết.”
“Có thì có, mứt ở đây đền rất ngon. Nhất là mứt cà rốt đều là do các mỹ nữ thỏ ngọc tự tay làm ra.”
Nhắc đến mỹ nữ mắt cả ba đều sáng hẳn lên, như ngửi được mùi gì Tiền Nhất Tiêu cũng chen chân bước vào.
“Cho đi với mấy người anh em.”
Nhìn vẻ mặt chư ca của Tiền Nhất Tiêu cả đám đều ghét bỏ hắn, dù là vừa rồi khuôn mặt bỉ ổi của ba người cũng không khá hơn là bao.
“Thôi đi có phải đi thỉnh kinh đâu mà kéo theo đầu heo như ông làm gì. Tưởng ông ở lại chơi.”
“Hì hì, tìm mỹ nữ quan trọng hơn.”
“Thỏ con lớn lên cũng thành mỹ nữ vậy. Không những thế mỹ nữ này có thể có đồng bạn rồi nhưng các bé thỏ thì khác nhau, giờ tạo quan hệ tốt nói không chừng sau này ông lại có võ hồn liên quan đến thỏ thì sao. Đến lúc đó liền rước nàng về dinh luôn.”
“Đúng ha.”
Nghe Lý Nguyên Từ lừa đối đến tận đẩu tận đâu Tiền Nhất Tiêu liền ba chân bốn cẳng chạy ngược về.
Phì cười khi thấy Ân Khuyết cũng rục rịch muốn thử Trần Anh Khang phải lên tiếng phá ngay.
“Đừng có mà ảo tưởng, không nói đến ông không thể sinh ra võ hồn thú. Dù có đi chăng nữa khi rước về cũng không phải rước nàng dâu đâu, mà là rước tổ tông, kiếm con gái về nuôi đấy.”
Nghe song Ân Khuyết liền choáng váng. Phải ha, sao chỉ mới đôi ba câu mình đã bị kéo cho chạy lòng vòng rồi. Tự nhủ dục vọng của mình quá lớn cần phải kìm nén lại. Ngay lúc này Ân Khuyết liền nghe Lý Nguyên Từ nói thêm vào.
“Chắc gì đã là con gái, cũng có thể là con trai nha.”
Thảm quá thảm, Ân Khuyết chỉ còn biết mặc niệm cho người bạn cùng phòng của mình.
Sau đó bộ ba bắt đầu quá trình đi dạo vòng vòng của mình. Phải nói Bạch Nha bộ tộc biết làm ăn hơn Thủy Sơn Ngưu rất nhiều, không chỉ các quầy hàng được trang trí đẹp hơn không ít, thái độ của người bán còn tốt hơn rất nhiều. Nhất là gian hàng của mấy chị thỏ nhỏ, lúc nào cũng đầy ắp khách nhân ghé vô mua đồ.
Khó khăn lắm mới len vô được mua lấy bịch mứt. Dù cũng ưa thích nhìn ngắm cái đẹp như Ân Khuyết và Tiền Nhất Tiêu nhưng hai người Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang cũng không có quá mức ham muốn hay suy nghĩ gì. Thấy người quá đông thôi thì quay lại xem mọi người chơi ra sao.
Lần này khác với đánh lôi đài còn dễ nhìn, bây giờ sân đấu chính lại là một khu rừng thưa nằm dưới một thung lũng. Nói là rừng thưa quả thật rất thưa, cây cối đang xen với đồng cỏ, bên cạnh còn có một hồ nước và dòng sông nhỏ chảy qua.
Phong cảnh nơi đây rất đẹp cũng là chỗ đến ưa thích của Bạch Nha bộ tộc. Các con nhỏ thì vui đùa chạy nhảy. Các cá thể lớn hơn đã hóa hình rồi thường đến đây để thư giãn, cũng có thể hóa thành bản thể chơi đùa với lũ nhóc.
Người không tham dự vào trò chơi sẽ tiến đến khu vực các mỏm đá trên cao để quan chiến. Với thị lực tốt khoảng cách này mọi người vẫn còn có thể chấp nhận được.
Đội ngũ mà hai người theo dõi là đội của Tiền Nhất Tiêu. Đội ngũ khá đông ngoại trừ Tiền Nhất Tiêu, Tiêu Nhất Huyên, một con thỏ và một đầu trâu ra, Tiền Nhất Tiêu còn kéo theo được mười người khác cùng một chó, một mèo và một khỉ.
Bắt đầu nhập cuộc đã có bảy người cùng ba con linh thú tách đoàn đi mở rộng vòng tìm kiếm. Ba người còn lại đi vòng bên cạnh bảo hộ nhóm ở giữa. Những cá nhân tham gia trò chơi đi ở trung tâm.
Vận may của nhóm này tương đối tốt rất nhanh liền tìm ra được một người có bảng tên đỏ giống với một trong bốn bản trắng của đội mình. May hơn là người chơi này đi lẻ.
Dù bị phát hiện con số nhưng chưa c·hết ngay người chơi này vẫn tiếp tục trò chơi tìm kiếm con số của mình.
Muốn dành chiến thắng cần phải tìm ra đầy đủ các bảng tên trắng mà đội mình có, nếu không tổ đội với ai sẽ chỉ cần kiếm một chiếc và ngược lại tối đa là phải kiếm bốn chiếc. Sau đó chạy đến đích trả kết quả. Khi trò chơi kết thúc đội chiến thắng cần đầy đủ các tiêu chí, là đội đầu tiên đến đích mà không bị phát giác ra bảng tên màu đỏ, trả lời đúng tất cả bảng tên màu trắng và không bị va trạm vào người giữ bảng đỏ.
Luật nếu chỉ như vậy thì chơi đơn sẽ có lợi thế hơn nhưng ngoài ra người chơi đơn còn phải né tránh những cá nhân không có bảng. Trong khi đó, nhóm người chơi ngoài phải kiếm đủ các số trên bảng trắng ra còn lại có rất nhiều lợi ích. Thứ nhất dù có bốn bảng trắng nhưng chỉ có một bảng đỏ và chỉ có người chơi bảng đỏ mới cần né tránh va trạm. Có nghĩa là ba người còn lại có thế tùy ý công lên tìm số đối thủ mà không sợ va trạm cũng có thể quay lại thủ đỡ đòn cho người mang bảng đỏ.
Trong đội Tiền Nhất Tiêu là người mang bảng đỏ. Tiêu Nhất Huyên thích t·ấn c·ông, con thỏ nhỏ tốc độ cao có thể dễ nhìn thấy hơn. Còn về phần trâu thú vị là khổ người nó lớn chưa nói đến di chuyển chậm, ban tổ chức còn đặc biệt làm một chiếc bảng to lớn cho những con trâu nào muốn tham gia chơi.
Thật là khi dễ trâu mà, vì vậy muốn chơi và muốn thắng trò này các con trâu chỉ có thể lựa chọn tổ đội ngũ xung làm khiêng thịt cho cả đội.
Lúc đầu khá tốt. Nhưng sau khi gặp phải các đội ngũ cũng lớn không kém, đội của Tiền Nhất Tiêu lại cũng không còn dễ chơi như trước. Hiểm hiểm tranh phong kết quả cuối cùng đền không phải số đối phương cần tìm, hai bên lại tách ra làm hai ngả đi tìm kiếm tiếp.
G·ay cấn nhất hay là lần đội của Tiền Nhất Tiêu gặp phải một đội do hai tộc Bạch Nha và Ô Vân tổ kiến. Số lượng nhiều không nói còn rất nhanh chân. Không có thể đánh trả, đội của Tiền Nhất Tiêu liền bị dồn ép đến thảm. Cuối cùng Tiền Nhất Tiêu đành đánh cuộc một kèo. Cho đối phương nhìn thấy bảng đỏ xem có phải bảng số mà bên kia tìm hay không. Có thì đen đủi, không thì còn may. Kết quả là đội này sau khi biết không phải cái mình muốn liền quay người bỏ đi.
Bên trên nhìn xuống Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang chỉ có thể cảm thán lựa chọn chính xác. Có hơi hèn một chút nhưng đợi thêm một hồi b·ị đ·ánh chúng là tất yếu, đến khi đó cũng bị loại như vậy chi bằng thẳng thắn một chút ít ra khả năng sống sót còn rất cao.
Trò này vì là tất cả cùng chơi một lượt và cùng ở trong một khu vực nên chơi khá lâu đến tầm giữ trưa đội ngũ cuối cùng mới về đến nơi.
Kết quả đội thắng cuộc là đội tổ hợp giữa mèo và thỏ. Ngay khi Tiền Nhất Tiêu bắt gặp nhóm này hắn liền có linh cảm rồi. Chỉ mong bên kia xui một chút kiếm không thấy số cần tìm và mình hên một chút nhanh chóng về đích.
Nhưng kết quả cuối cùng hay là đội có thực lực chiến thắng.
Bốn con, hai thỏ, hai mèo được phụ huynh bế lên nhận huy trương ngọc nhìn sao cũng giống như phần nhận giải trong cuộc thi thú cưng.