Chương 36: Can đảm có tính không?
Chương 36: Can đảm có tính không.
Đi qua địa điểm thứ ba đoàn người tiến vào một ngôi làng cũ. Phía trước là cổng làng cũ, vôi trắng ẩn sau lớp bụi thời gian. Cổng chia làm ba cửa một lớn ở chính giữa và hai nhỏ ở hai bên. Bên trên ghi lại hai chữ ‘Tam Thiên’.
Nối làng với bên ngoài là một con đường đất, với hình thức đi lại hiện giờ chủ yếu dùng hai chân, con đường có thể coi là không hề nhỏ. Rộng khoảng ba mét có hơn, hai bên là hai cánh đồng lớn trồng lúa nước. Nhìn tới không khác gì các làng quê khác của cư dân loài người, cũng có lũy tre mái đình, có nông dân làm ruộng chân lấm mà tay bùn. Khác mỗi cái là thay bằng lũ trẻ chạy chơi trên đường làng nơi đây cảnh tượng được thay bằng một đám cúng con, rượt đuổi vui đùa.
A Cẩu lâu ngày không về nhà, khác với trong suy nghĩ bị mọi người ghét bỏ của con cún con.
Mọi người đều vui vẻ chào mừng. Lũ cún con nhanh chóng chạy nhập vào đoàn người. Trước đó A Cẩu chẳng dám tìm đến các bạn bè của mình toàn lủi thủi đi một mình, có bạn tiến tới cũng quay người bỏ đi.
Nhưng lúc này chân nhỏ lại đi không đành, lũ nhóc nhỏ hơn này cậu không nỡ làm chúng thất vọng. Một vòng cún nhỏ hơn vây lên con cún cũng còn nhỏ bé, sau đó nhưng đứa bạn cũng tiến tới bên A Cẩu. Bối rối chẳng biết trốn đi đâu, A Cẩu chỉ lo sợ mọi người ghét bỏ lại chưa từng nghĩ đến mình được chào đón khi về nhà sẽ phải làm gì.
Một chiếc túi lớn bị ném qua, A Cẩu nhanh chóng bắt lấy. Chỉ nghe tiếng Ân Khuyết từ xa vọng về.
“lão giáo sư gửi quà.”
Thành thật mà nói con chó con có chút cảm động. Chia hết quà cho lũ nhóc xem như cũng không ngượng nhiều như cũ.
Không có các rạp hàng ăn uống hay bán đồ, hội giao lưu được tộc Tam Thiên Khuyển tổ chức giống một chuyến du lịch tham quan làng quê nhiều hơn. Đi men theo các bức tường cũ, trong mắt Trần Anh Khang tràn ngập hiếu kỳ. Thế giới của cậu mười mấy năm qua chưa từng xuất hiện khung cảnh nào như hiện tại. Bên cạnh Lý Nguyên Từ lại có chút bồi hồi cũng giống với cậu là Thạch Quang Hoại, họ đều là những người con sinh ra trong những ngôi làng nhỏ. Không khác là mấy luôn có thể nhìn ra một vài góc nhìn quen thuộc gợi nhớ lên những dòng ký ức.
Lý Nguyên Từ quay qua hỏi Ân Khuyết.
“Bữa nay có thể tá túc lại nơi này không Ân Khuyết.”
“Tá túc sao chắc không vấn đề gì, có cái ông phải hỏi xem có ai cho ở nhờ không chứ nơi này không có chỗ cho thuê đâu.”
“Vậy à.”
Có phần hứng thú Trần Anh Khang nối tiếp câu hỏi.
“Ông muốn tá túc sao?”
“Ừ, mái nhà ở đây rất thấp, bầu trời lại rất cao và bao la. Tối đến nhìn rất đẹp.”
“Ừ, rất đẹp.”
Như hai kẻ đồng điệu Lý Nguyên Từ cùng Thạch Quang Hoại khoác vai nhau đi lên phía trước. Dường như cảm nhận được nỗi nhớ nhà của hai người, những người còn lại không khỏi buồn theo gió mà tới. Đều là những người trẻ, đa sầu đa cảm là không thể tránh khỏi.
Ơ kìa vậy nay chơi trò gì, tới ngay đây. Đi đến hết đường là vách núi, cũng là nơi đặt ra thử thách lần này. Chuyện quan trọng nhắc lại cho nhớ là thử thách chứ không phải trò chơi.
Thực hiện cũng tất đơn giản. Từ vách núi bên này nhảy qua vách bên kia là được. Nhảy không được thì té xuống dưới. Yên tâm không c·hết đâu mà lo, vốn không có gì nghe xong câu nói muốn không lo cũng khó. Nhìn xuống phía dưới đen thui chẳng thấy được gì, Lý Nguyên Từ đụng nhẹ vào lưng Thạch Quang Hoại làm cậu ta sợ hết cả hồn mà nhảy ngược ra sau.
“Chơi gì kỳ vậy ba.”
“Yên tâm không c·hết đâu.”
Lý Nguyên Từ lặp lại nguyên bản những gì ban tổ chức nói, nhưng ý nghĩa truyền tải của cậu lại khác. Bổ sung ngay vào một câu.
“Có gì gãy vài cái chân cái tay gì gì đó. Đen hơn đầu đập cái bốp xuống dưới thành ngu ngốc mà thôi.”
“Đừng có đùa mọi người nữa, ông làm họ lo thực đó.”
Bán Hạ lườm qua Lý Nguyên Từ một cái rồi quay lại nói với đoàn người ở cạnh.
“Đừng nghĩ lung tung, theo dự tính còn hai chặng nữa cơ mà, dù học viện muốn chơi lớn cũng phải chờ đến chặng cuối chứ. Yên tâm đi.”
“Ừ nói phải đó.”
Nói rồi Tiêu Nhất Huyên liền quay lại chạy lấy đà.
“Thua một đứa con gái.”
Câm nín người ta nhảy trước thật còn biết nói cái gì.
Nhanh chân chạy tới rồi bật nhảy. Như một mũi tên phi tốc bắn lên, sau đó vẫn như một mũi tên nhưng là mũi tên hết lực phi tốc lao xuống vực. Cả đám đưa đầu ra hóng, không bao lâu liền nghe tiếng hét vọng lên. Không chỉ một tiếng còn rất nhiều cùng hòa thanh. Thì ra ngay lúc Tiêu Nhất Huyên nhảy cũng kéo theo không ít người có lòng tin nhảy cùng. Vách núi lớn kéo dài thành hẳn một cái khe. Hội người không cần đứng chụm lại một chỗ mà có thể phân tán ra cho khỏi chật.
“Im mất rồi, còn sống không nhỉ.”
Lý Nguyên Từ tiếp tục hù dọa mọi người. Nghe không nổi nữa Trần Anh Khang đạp thẳng thằng cha này xuống dưới. Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm không ngừng vang lên từ phía dưới. Đứng ngay cạnh là ba bạn nhỏ Ân Khuyết, Thạch Quang Hoại và Tiền Nhất Tiêu chân không khống chế được mà run run. Méo mó cười Ân Khuyết nhẹ giọng mà nói.
“Đại ca, không cần chơi lớn thế đi.”
“Nhảy không nhảy?”
“Nhảy. Đương nhiên là nhảy rồi. Ha ha, ha ha.”
Gượng cười hai tiếng Ân Khuyết quay lại nhìn tới hai vị đồng chí.
“Ai trước?”
“Búa kéo bao?”
“Được.”
Thứ tự rơi vực được xác định là Thạch Quang Hoại, Ân Khuyết và Tiền Nhất Tiêu. Ba lượt nhảy không hề có bất ngờ gì xảy ra đều hiến hình vào vực thẳm. Người sau hét to hơn người trước. Khẽ nhướng mày, Trần Anh Khang không nói thêm gì, cũng đi ra lấy đà và nhảy, rồi cứ thế rơi xuống khác biệt duy nhất là không hề có tiếng hét phát ra.
Ban đầu Trần Anh Khang còn có thể bình tĩnh sau đó càng rơi cành nhanh, thời gian như kéo dài đến vô hạn. Cứ thế con người chỉ có một hướng di chuyển đó là không ngừng mà rơi xuống. Bên cạnh mọi thứ chìm vào bóng đen vô tận. Không thấy gì, không có gì bên cạnh chỉ có tiếng gió thổi qua vành tai. Trong một giây phút ngắn ngủi Trần Anh Khang cảm giác như mình thực sự sẽ c·hết. Hàng loạt suy nghĩ thoáng qua trong não rồi cậu nhắm lại đôi mắt, cứ thế mà c·hết đi.
Ngay lúc này Trần Anh Khang rơi xuống đất. Không quá cao chỉ rơi từ khoảng độ cao cách mặt đất tầm hơn hai mét rưỡi. Cảm giác được va trạm, Trần Anh Khang liền mở mắt. Đập vào con mắt là bốn cái đầu đang ghé sát lại gần nhìn cậu.
“C·hết rồi sao.”
“Ừ, nhanh đứng lên, rồng thần kêu chúng ta đi xếp hàng kìa.”
“Ừ, ừ, còn phải nhận việc để đi làm trên thiên đàng nữa.”
“Vớ vẩn, mấy người mà được lên thiên đàng mới có quỷ.”
Nói rồi Trần Anh Khang chậm rãi đứng lên. Đến giờ cậu mới nhìn ra mình rớt xuống từ đâu. Một tấm màng làm từ mây trắng nằm ngay phía trên đỉnh đầu mọi người. Xem ra là một loại ảo giác hay huyễn thuật gì đó.
“Trò gì đây? Can đảm có tính không?”
Lý Nguyên Từ nghe thấy câu hỏi của Trần Anh Khang mà không nhịn được phì cười.
“Tính, sao lại không tính. Dám nhảy đều tính là.”
“Đợi nhảy hết, tôi còn phải nhảy lại một lần nữa đây này.”
Nghe nói thế làm Trần Anh Khang không khỏi tò mò vì sao Lý Nguyên Từ lại nói vậy. Lý Nguyên Từ liền giải thích.
“Tôi cũng muốn làm người dũng cảm chứ sao, lần trước bị đá xuống người ta không có tính cho.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ chỉ vào vài người mặc áo màu nâu đứng tại góc xa.
Tiêu Nhất Huyên từ xa cũng đi tới, trên tay còn cầm theo một chiếc huy hiệu đưa cho Trần Anh Khang. Một chiếc huy hiệu hình đầu một chú chó được cách điệu.
“Huy hiệu can đảm, đeo lên đi.”
Cùng lúc ba người còn lại cũng mở lòng bàn tay ra bên trong là ba chiếc huy hiệu giống như thế. Trần Anh Khang bình tĩnh cảm ơn Tiêu Nhất Huyên một tiếng rồi mới nhận lấy huy hiệu. Cầm trong tay, nhìn vào tấm huy hiệu cậu tự hỏi nếu một lần nữa sẽ có cảm giác sẽ c·hết nữa hay không.
“Tí cùng nhảy đi.”
“Cũng được.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ chắp tay ra sau đầu chờ đợi người tiếp theo đi xuống.
“Cùng nhảy.”
“Cùng nhảy.”
“Cùng nhảy.”
Ba người kia cũng muốn đi theo. Thấy vậy Tiêu Nhất Huyên chỉ lắc đầu thầm nhủ mấy kẻ ấu trĩ rồi bỏ đi.
Đám ở dưới cứ thế đứng chờ. Sau một tiếng thì ngừng lại không phải đã hết người, mà là ban tổ chức cho ngừng. Lý do chính là không có lý do. Luật mới thêm vào chỉ thế thôi.
Được nhắc nhở từ trước năm người vẫn kịp chạy lên rồi nhảy xuống một lần nữa.