Chương 37: Tính tiền cho khỉ.
Chương 37: Tính tiền cho khỉ.
Ngày đầu tiên khai mạc vào buổi sáng, chiều di chuyển đến nơi ở của tộc thủy sơn ngưu, nghỉ ngơi một ngày.
Sáng hôm nay tham gia trò chơi bên phía tộc bạch nha, đến chiều thực hiện thử thách của tộc tam thiên khuyển.
Ngày mai, vào buổi sáng sẽ qua chỗ của tộc Hoàng Kim Hầu, chiều đến ghé vào chặng cuối chính là chỗ của tộc ô vân. Kết thúc cả hội giao lưu bằng lễ bế mạc vào buổi tối.
Thời gian đuổi tương đối gấp, lúc đầu mọi người tưởng rằng sẽ là một cuộc hành xác đầy mệt mỏi. Nhưng khi thực sự đi lại thấy nó quá dễ, dễ đến độ không chân thực. Một sự kiện quan trọng của cả học viện, đến mức phải hỏi ý viện trưởng mà đến khi tham gia vào lại chỉ như một chuyến dã ngoại ngắn ngày.
….
“Xong rồi đó. Giờ mấy ông tính xin tá túc hay quay lại học viện.”
Nhìn đến người cuối cùng một lần nữa nhảy xuống, Ân Khuyết tò mò mà hỏi. Trong khi đó Trần Anh Khang đã tự mình đứng lên, trên mặt không giấu nổi cảm xúc có chút tiếc nuối.
Có nghĩ đến trước nhưng chỉ chia ra thành năm năm. Trần Anh Khang thực sự muốn trải nghiệm lại cảm giác đó một lần nữa, khi mà cánh cửa địa ngục đã ở ngay dưới chân. Tiếc rằng lần này không còn cảm giác đó nữa.
“Ông xệ mặt xuống làm gì. tôi không lấy được huy hiệu can đảm đấy này.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ quay qua nói với Ân Khuyết.
“Tá túc chứ, mà ông quen ai không xin hộ cái.”
“Không vấn đề gì, toàn bao trên người tôi.”
Nói rồi Ân Khuyết nhanh chân bước đi, nhớ tới còn chưa hỏi bao nhiêu người muốn ở lại Ân Khuyết chạy ngược về hỏi một câu rồi lại nhanh chân thoát đi.
….
“1 2 3 .. 8 9 10. Số lượng có hơi nhiều nhỉ! Đủ chỗ không vậy Ân Khuyết.”
“Yên tâm, đủ mà.”
Mở cửa ra là một người phụ nữ trung niên có nét mặt hiền hòa chào đón mọi người vào nhà. Bên trong là một căn nhà ba gian kiểu cũ. Mặt tiền rộng 20 m. được xây dựng và thiết kế theo nguyên tắc đối xứng chia làm ba gian phòng với gian phòng ở giữa là lớn nhất, hai phòng bên bằng nhau. Tường gạch phủ vôi trắng, các cột trụ và dàn mái được làm từ gỗ đỏ, bên trên mái lợp ngói.
Nhà lớn, các phòng được ngăn cách bằng rèm thưa làm bằng tre, ở giữa là bàn thờ, bên trái là một chiếc giường lớn làm bằng gỗ đỏ, bên phải là một bộ bàn ghế gỗ.
Bên hông nhà còn xây thêm hai gian nhà làm chỗ cho khách đến ở.
Vào đến nơi mọi người được cô chủ nhà tiếp đãi bằng một bàn cơm thịnh soạn nơi A Cẩu đã ngồi vẫy đuôi đợi sẵn.
Sau bữa cơm, mọi người khá là yên tĩnh, ba cô nàng Bán Hạ, Như Mẫn, Tiêu Nhất Huyên được cô chủ rủ ngủ lại trên nhà chính ở cùng cô. Bọn con trai cùng cục con rơi A Cẩu thì bị đuổi xuống hai phòng bên cạnh.
Trời tối nhanh, khung cảnh cũng yên tĩnh làm lòng người bất giác mà chậm lại. Trên mái ngói, vì sao bắt đầu thức dậy đi làm. Mười người cùng một con chó ngồi lại trên mái nhà, ngắm lấy những vì sao đêm. Ánh trăng đánh rơi xuống màn sáng màu bạc phủ lên những mái đầu còn xanh. Không gian nhưng ngừng lại đôi ba nhịp, cho con người ta từ từ chìm sâu vào trái tim mình. Lắng nghe từng nhịp đập, của bản thân, của thế giới xung quanh và cả của người ngồi kề bên.
....
Sáng hôm sau, qua một giấc ngủ ngon, tinh thần ai nấy cũng phấn khởi hẳn lên. Vì bình thường còn phải chờ học viên từ học viện chạy đến nên thời gian tập trung không quá vội vã.
Đến tám giờ mới tập trung, trong khi đó cả đám đã thức dậy và ăn xong lúc còn chưa đến bảy giờ.
Thời gian còn sớm có người lựa chọn quay vào giường đi ngủ, vài người khác đi trước ra chỗ tập trung.
Lý Nguyên Từ không muốn đi ra quá sớm cũng không hứng thú với việc quay về giường ngủ cậu chàng liền một mình đi dạo một chút, đợi gần đến giờ thì đi.
“Lớp trưởng đi đâu đó.”
Quay người lại Lý Nguyên Từ nhìn thấy một đôi mắt to tò mò nhìn qua.
“Cậu thích gọi thế nhỉ! Tôi và Anh Khang cùng một chỗ thì cậu tính gọi sao?”
“Lớp trưởng một, lớp trưởng hai.”
Tính đùa một chút cô gái nhỏ nhưng mà gặp phải câu trả lời thế này Lý Nguyên Từ cũng không biết nói gì nữa.
“Cậu có thể gọi tôi là Nguyên Từ. Đi dạo một chút thôi.”
“Nguyên Từ, đi cùng được không?”
Hơi đắn đo một chút Lý Nguyên Từ cuối cùng hay là vẫn gật đầu.
Như Mẫn tung tăng chạy lên phía trước, kéo lấy Lý Nguyên Từ đi ra ngoài. Vừa đi vừa than vãn.
“Đi xuống dưới này, hôm qua cô chủ nói đường này buổi sáng có bán bánh ấy. Mình rủ cả Bán Hạ với Tiêu Nhất Huyên mà không ai chịu đi cùng. Một người muốn đọc sách một người lại lăn ra ngủ àiiiiiiiiiiii.”
‘????’
Im lặng lắng nghe, Lý Nguyên Từ lâu lâu bồi thêm vài chữ vào câu chuyện của Như Mẫn như là: à, ra là thế, đúng vậy, là vậy à.
Dù chẳng mấy để tâm, cách này cũng có thể làm cho người nói chuyện không quá mất hứng, nhất là kiểu không tim không phổi như Như Mẫn. Cô nàng còn chẳng nhận ra người bên cạnh chỉ đang trả lời đối phó với cô.
Đi một lúc là đến nơi, một sạp nhỏ làm từ tre, bên trên để vài món bánh quê. Vừa nhìn thấy bánh, hai mắt Như Mẫn liền sáng rực lên, nhưng cô cũng không quên mình còn có một người đi cùng. Cái này liền phải kể đến công của mấy từ ba phải kia kiến cô gái nhỏ không đến mức quên luôn cậu chàng. Bám lấy tay áo Lý Nguyên Từ cô nàng kéo cậu chạy vội lên phía trước.
“Từ từ thôi, không có ai tranh mà.”
Nói thì nói thế mà chân vẫn bước nhanh lên cho kịp nhịp bước người đi.
Nhìn thấy vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa hưởng thụ của Như Mẫn, Lý Nguyên Từ bất giác cũng cảm thấy hơi đói. Nhưng mà nãy vừa nói không ăn nên giờ chỉ còn cách cố nhịn.
“Hay là ngồi xuống, an xong hẵng đi. Còn sớm mà.”
“Không cần đâu, lớp trưởng. À, Nguyên Từ.”
“Gọi sao cũng được, không cần cố sửa đâu!”
“Biết rồi, lớp trưởng.”
….
Quay trở lại khe núi mà hôm qua mọi người nhảy xuống. Đi men theo lộ nhỏ xuống phía dưới. Đoàn người tập trung và đi theo lối nhỏ dưới thung lũng để đến điểm tiếp theo.
Các tộc khác không còn đi theo nữa, thực ra đám linh thú này chỉ cần tham gia khai mạc, bế mạc và sự kiện ở tộc mình là đủ, vui thì đi theo chơi với mọi người. Nhưng lần này nghe nói tộc Hoàng Kim Hầu chẳng tổ chức gì cả chỉ có dựng sạp hàng cả đám đều mất hứng mà không đi nữa.
Đoàn người thiếu đi một đám linh thú cũng thấy mất đi không ít nhộn nhịp ngược lại lối nhỏ là thực sự nhỏ, đi đoàn như vậy nhanh hơn không ít.
Tám giờ xuất phát liền chín giờ đã đến nơi. Ngoài một tấm bản ghi lên hai chữ 'Hoa Cốc' thì bên trong và bên ngoài chẳng có gì khác biệt.
Thanh sơn nước chảy theo dòng, hoa thơm gió nhẹ một lòng thảnh thơi.
Đều là người tu luyện cả con đường nào có tốn bao nhiêu sức, vừa đến nơi đoàn người đã hứng thú đi dạo vòng vòng. Các gian hàng cũng được đặt tại các vị trí rất đặc biệt.
Khác với những chỗ trước xếp thành hàng buôn thành chợ. Các sạp nơi đây tùy ý mà dựng lên, có cái ngay trên vách đá, có cái nằm cạnh thác nước cũng có nơi treo trên tán cây cao.
Thu hút sự tò mò của mọi người còn vì những thứ khỉ bán đều rất kỳ quái, nói rõ không phải pháp bảo gì cao siêu nhưng các chủ quầy lại bồi thêm vào bên trên không ít câu chuyện lý thú, sự tích liên quan và công dụng kỳ quái. Khiến người mua không khỏi động lòng mà mọc hầu bao.
Nhìn thấy cảnh này Tiền Nhất Tiêu mắt còn sáng hơn cả đôi mắt của Như Mẫn khi nhìn thấy đồ ăn, chạy như điên hết gian này đến gian khác, thi đua miệng lưỡi với cả bầy khỉ, rồi lại không ngừng lấy ra cuốn sổ mà ghi chép lại.
Tộc nhân Hoàng Kim Hầu không những không chán ghét Tiền Nhất Tiêu, ngược lại mỗi một người thấy Tiền Nhất Tiêu ghé qua gian hàng của mình liền hào hứng đi lên. Mắt bốc hỏa tinh cùng với Tiền Nhất Tiêu chơi khẩu chiến.
Trong lúc này cũng có một người bôn ba khắp chốn, và cũng được tộc Hoàng Kim Hầu chào đón không kém. Đó là Phạm Hình luật, khác với Tiền Nhất Tiêu đi tranh đấu miệng lưỡi, ngăm nghe bí quyết buôn bán của người ta.
Phạm Hình luật lại đưa sự chú ý của mình đặt trên những câu chuyện. Cậu chú tâm lắng nghe, tìm ra lỗ hổng rồi mang ra hỏi lại. Lũ khỉ, tìm cách lấp liếm, vòng vo được thì được, không được liền dứt khoát ngả bài nói là bịa, sau đó cũng như Tiền Nhất Tiêu lấy cuốn sổ ra ghi lại.
Đi một vòng không ít chủ quán với theo, đi đến lại cho Phạm Hình Luật coi tác phẩm mới của mình rồi lại bị chỉ ra lỗi, lại đem đi sửa.
Nếu là thật buôn, thật bán hai gã này không b·ị đ·ánh cho gãy chân liền là không thể nào. Nhưng trong hội giao lưu nha, đấy lại trở thành hai của báu mà tộc Hoàng Kim Hầu tranh giành. Một tên luyện miệng lưỡi, một kẻ hoàn thiện trò lừa dối, một tổ hợp quá xá là hợp lý.
Nói thì lâu chứ đi thì có mấy hồi. Qua một vòng cũng đến gần chưa, trước mặt mọi người là hai lựa chọn. Một là ăn ở đây hai là tiến tới tộc tiếp theo để ăn.
Vì không biết tộc cuối sẽ chào đón cả đám bằng điều gì nên đoàn người quyết định ở lại, dùng bữa trưa tại nơi này.
Nhưng vì không có người nắm chủ tân học viên, không phải luật định bắt buộc phải tuân thủ cũng có không ít người lên đường tiến về điểm tiếp theo.
Lúc này lại phát sinh vấn đề mới, đi đến điểm tiếp theo cần qua một hồ lớn. Muốn qua hồ phải đi thuyền, mà đi thuyền thì cần có tiền. Không được quay lại học viện, ai lỡ tay tiêu hết tiền liền gặp phiền toái lớn.