Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 38: Tương tư mộng cảnh.




Chương 38: Tương tư mộng cảnh.



Bù qua sớt lại qua một phen phong ba nhỏ, mọi người cũng có thể lên thuyền.

Đương nhiên cũng có vài thanh niên xui rủi, không có ai để mượn hoặc bạn bè đều như mình chơi vung tay quá chán rồi giờ ngồi buồn một đống. Không quan trọng, quan trọng là không ít kẻ bị say sóng.



Kiểu này không hiếm gặp trên Cựu Địa, nước hồ hay sông còn đỡ, ra đến vùng ven biển mới gọi là t·ai n·ạn.



Thủy quái nhào lên bờ đánh nhau như đúng rồi. Binh lính mình nhảy xuống biển ngáp ngáp vài cái liền nằm ngửa.



Khó cũng đành chịu, mất cả ngàn năm mới đuổi được chúng nó ra vùng ven. Giờ mà không đánh, để chúng lên bờ dân mình càng khổ.



Hồ nước lớn này cũng là một trong những nơi quan trọng trong huấn luyện thủy chiến của học viện dù là chuyên hay không chuyên, nhưng tất cả học viện trên Cựu Địa đều phải có khóa học này.



Tân sinh mới có một tháng còn nhàn nhã chán. Đợi đến khi học thủy chiến liền biết thế nào là học viện hàng đầu.



Trần Anh Khang con đô đốc không vào thao trường đổ mồ hôi hơi phí cái danh này, đương nhiên một khóa huấn luyện thủy chiến là tất yếu, tương tự là Ân Khuyết.

Bên này Lý Nguyên Từ, Thạch Quang Hoại tuổi nhỏ chơi bùn, tắm sông là chuyện thường ngày, thêm vào Tiền Nhất Tiêu chạy ngược chạy xuôi từ nhỏ xem ra cũng không hề hấn gì với mấy con sóng.



Còn lại ông anh Trần Thuật hào hứng nhất, nhưng vừa nhảy lên thuyền là ngay lập tức lắc lư như người say. Ba quý cô cũng không khá hơn là bao, tưởng rằng Tiêu Nhất Huyên còn có thể là ngoại lệ. Nhưng sự thật chứng minh chẳng có ngoại lệ nào cả.



Ngáp dài một cái Trần Anh Khang đứng trước mũi thuyền, gió mát thổi qua làm cậu có chút cảm giác buồn ngủ. Kéo người bên cạnh đứng lên, mặt Trần Anh Khang lạnh tanh không có chút tình thương nào.



“Trần đại ca, Trần đại gia, tha cho tiểu đệ lần này đi, không là …. ọe ..ọe.”



“Yên tâm hết rồi, giờ chỉ là nôn khan thôi, ha ha.”



Cười nhẹ một tiếng Trần Anh Khang, không màng đến sự kháng cự yếu ớt của Trần Thuật mà tiếp tục để cậu ta đứng lên đầu ngọn gió.

Trong lòng không kìm được mà tự hỏi ‘Trần đại gia’ này là nói hắn hay hắn tự nói mình. Phiền thực sự, thôi kệ, dù gì cũng có thả ra đâu.



Khác với cha nội Trần Thuật bị kéo đi tập huấn bất đắc dĩ, mấy cô nàng sống ổn hơn rất nhiều. Người là khó chịu một chút nhưng cũng chưa đến mức phải nôn tháo ra ngoài. Hoặc là cố nén để giữ hình tượng, ai mà biết!

Nói chung đều được đưa và phòng, ngồi nghỉ rồi. Số phòng có hạn ưu tiên nữ dùng. Nói thì nói thế chứ ở trong còn dư một đống có thằng cha nào đi vào đâu.



Từ khi Trần Anh Khang tóm lấy Trần Thuật bắt đầu giảng đạo cả đám đều phải nghe cùng. Nói nói một hồi thành ra thằng nào trốn vào trong phòng liền không phải nam nhân.



Tốt hay không tốt, đúng hay không đúng, quản khỉ gì lắm vậy.



Nếu không phải Ân Khuyết nói rằng tụi con gái sẽ có người khác lo, Trần Anh Khang còn muốn kéo hết ra một lượt. Tác phong quân nhân không cho phép cậu để nguy hiểm ở kề bên mình, trước không để ý không nói. Giờ vừa hay có cơ hội, hay là làm một chút.





Không đảm bảo đi rồi là hết say sóng nhưng tự ổn định thân thể hay là vẫn cần thiết. Biết rõ sẽ có khóa học sau này nhưng hiện tại chịu một lần cũng không có gì hại.

Tương lai không xác định biết đâu ngày mai sẽ có chuyện gì thì sao.



Như để phụ trợ Trần Anh Khang, con thuyền đi nhìn như rất nhanh lại đi khá là lâu. Mười hai giờ lên thuyền mà ba giờ mới có thể đặt chân lên đảo.



Đi thuyền ba tiếng nghe có vẻ không lâu nhưng phải biết rằng trước khi đi, mọi người đã có thể mơ hồ nhìn thấy hòn đảo ở phía xa. Tính cả việc tầm nhìn được tăng lớn do tu luyện cũng không thể xa như thế được.



…..



Đã vào buổi chiều nhưng trên đảo lại tựa như đang trong cảnh bình minh.



Sương mù ôm lấy cành hoa, lòng người se lạnh nhạt nhòa ánh dương.



‘Tương tư mộng cảnh’



Con thuyền thả tân học viên trước một bia đá ghi lại bốn chữ. Phía sau là một con đường nhỏ được lát bằng đá trắng. Nhìn bên ngoài có thể thấy những cành đào nửa ẩn nửa hiện sau màn sương.



Trần Anh Khang là người đầu tiên bước xuống, cũng là người đầu tiên đi vào lối nhỏ.

Bước đi không quá nhanh, Trần Anh Khang cũng không nghĩ đến việc tách đoàn một mình chạy đi trước. Thế nhưng đi được một đoạn cậu liền cảm thấy là lạ.

Quay lại đằng sau Trần Anh Khang không hề thấy một bóng người nào trong tầm mắt. Không mất công đi ngược về, Trần Anh Khang chỉ thầm lẩm bẩm hai chữ ‘mộng cảnh’ rồi tiếp tục bước đi.

Không sợ nhưng trong lòng Trần Anh Khang không khỏi hiện lên một chút cảm giác không thoải mái. Nhớ về hai chữ phía trước, ‘tương tư,’ sao.



Bất giác trong đầu Trần Anh Khang không khỏi hiện lên một bóng hình trong bộ váy màu đỏ.

Ngay lúc này, phía trước cậu hiện ra một cô thiếu nữ trong bộ váy đỏ tươi cười rực rỡ. Bộ váy đỏ, đôi hài đỏ, lắc tay bạc, cô thiếu nữ nhẹ nhàng xoay vòng múa lên một điệu múa quen thuộc.



Bất giác nước mắt rơi xuống trong khi khuôn mặt cứng lại. Ngữ khí sắc lạnh vang lên trong ảo cảnh.



“Là giả.”



Cô gái ngừng múa. Bên cạnh cậu, mà sương mờ tách ra để lộ đến một con mèo có bộ lông màu trắng muốt.



“Đúng, là giả. Cậu thật là một kẻ lý trí. Nhưng nó là giả, nên không sao cả. Vì là ở đây, nên cậu có thể bước đến. Không phải sao! Cậu đến học viện Lam Thiên, đến đây vì hình ảnh này không phải sao?”



Nhìn qua chỗ của mèo trắng, rồi Trần Anh Khang lại nhìn về phía hình ảnh trước mặt. Cô gái mặc váy đỏ, khẽ chau mày, buồn bã mà ngồi xuống, nhẹ nhàng dùng nhánh củi khều lấy nền đất bên dưới.



Một phần ôn nhu không thể giấu đi trong đáy mắt kẻ si tình.





“Đúng vậy, có lẽ nó là một phần lý do. Nhưng tôi đến học viện không phải để chìm đắm trong nội tâm của mình. Trái tim này cường đại hơn mọi người vẫn nghĩ.”



“Thật sao.”



“Nhất định, phải là thật.”



Nói rồi Trần Anh Khang nhắm lại đôi mắt của mình, tiếp tục bước lên phía trước. Lén lau đi giọt lệ trên mặt, Trần Anh Khang chỉ có thể tự nhủ, không khóc, không khóc, không khóc, không khóc………………………



….…

“Nhìn giả thiệt chứ.”



“Ừ, cậu nhìn thấy ai.”



“Hì hì, nhiều lắm mà trong đó không có lớp trưởng.”



“Vậy sao, tôi cũng không thấy cậu, kỳ lạ thật đấy hay là nhan sắc của cậu không đủ nhỉ.”



“Nói gì đó muốn c·hết hả.”



“Đánh lại không?”



“Không.”



Mở mắt ra Lý Nguyên Từ đã thấy mình bước chân ra khỏi lớp sương mù. ‘giả trong giả sao, thật lắm trò’ Lý Nguyên Từ thở ra một hơi dài. Lúc này cậu mới để ý đến có một con mèo đen đang đứng cạnh cậu. Không đợi Lý Nguyên Từ mở miệng, mèo đen đã hỏi trước.



“Một đời là bao lâu.”



“Tám mươi ba năm, thêm mười bảy là vừa tròn một trăm.”



“Ngắn hay dài.”



“Vừa đủ.”



Không hỏi gì thêm mèo đen quay người bước đi. Lý Nguyên Từ hỏi với theo.



“Là giả phải không?”





“Mộng cảnh nha, đương nhiên là giả rồi.”



Ngừng lại một chút, mèo đen khẽ vẫy đuôi lại nói thêm một câu.



“Thiện ý nhắc nhở một chút, nếu hai người chạm phải nhau trong mộng cảnh hai người sẽ xuất hiện trong ảo mộng của nhau, nếu sớm còn có thể cùng chung một giấc mộng. Giấc mộng cả một đời!”



Nói rồi mèo đen cứ thế rời đi.



Lúc này một cô gái xuất hiện sau lưng Lý Nguyên Từ, tiếng thút thít vang lên kéo cậu ra khỏi dòng suy tư của bản thân. Quay người nhìn lại nhất thời Lý Nguyên Từ không biết nói gì. Muốn hỏi lại không giám. Cô gái cũng mặc kệ cậu mà bước đi mất.



…..



“Ài.”



“Ài.”

“Ài.”



“Ài.”



“Ài.”



“Ài.”



“Ài.”



“Mấy ông thở dài cái gì?”



“Còn ông?”



“Vì nó.”



Bảy người cùng chỉ về phía màn sương mù, rồi lại cùng nhau ủ rũ đi xuống.



Phiền là thật phiền, những lúc như này chỉ mong, trường học mở ngay một lớp dạy người ta xử lý tình cảm. Đăng ký nhiều ít chưa biết nhưng ít nhất cũng có bảy người đăng ký rồi.



Đám con trai là thế, bên phía con gái cũng chẳng khác là bao. Ai khổ hơn ai, ai đâu có thấu. Có cái thay vì than trời trách đất các nàng thích giải tỏa bằng cách khác hơn.



Ví dụ, thay bằng thở dài, họ sẽ dùng các mẫu câu như: tên xấu xa, tên cặn bã, nam nhân tồi vân vân và mây mây. Nhiều câu chửi nặng hơn không tiện ghi hết, làm phiền tự động não.