Chương 39: Quý cô tộc trưởng.
Buồn buồn đi tới đi lui, lượn quanh một chỗ vòng vòng bước chân.
Cứ lững thững lang thang chờ cho thời gian chậm rãi quay vòng. Dù biết chỉ cần một vài bước chân là có thể lên lại thuyền, nhưng mọi người đều có phần chần chừ, ngưng lại bước đi.
Cuối cùng hay là Trần Anh Khang kéo người đi kiếm cách. Tập hợp đoàn người trong đó bốn người cầm cơ chủ đạo. Trần Anh Khang, Lý Nguyên Từ là hai lớp trưởng của hai lớp đặc chiêu, Phạm Hình Luật người nhiều chữ nhất ban chiến đấu, Tưởng Thành vũ lực cao nhất trong nhóm người ban khoa học.
Kéo người lại một chỗ rồi chia ra thành các nhóm nhỏ, đi hỏi thăm cư dân trên đảo, xem thử còn cách nào khác để ra khỏi đảo hay không. Nếu có thì thông báo cùng mọi người. Dù tìm được hay không cũng cần trở lại tập hợp lúc bốn giờ ba mươi.
Ban nãy Trần Anh Khang đã hỏi thử thủy thủ trên thuyền và được câu trả lời là thời gian thực tế cần để đi lại chỉ có một tiếng đồng hồ. Năm giờ tập trung, sáu giờ rời hồ, bảy giờ đến điểm tập trung bế mạc là vừa.
Một nhóm nhỏ, một, hai, ba người sao cũng được. Miễn sao cảm thấy bản thân phù hợp nhất là được.
Trần Anh Khang kéo theo Ân Khuyết và Trần Thuật, Lý Nguyên Từ đi cùng Tiền Nhất Tiêu và Thạch Quang Hoại, ba cô gái Bán Hạ, Như Mẫn, Tiêu Nhất Huyên đi cùng nhau.
Các nhóm khác cũng mất không quá nhiều thời gian để tổ hợp. Sau đó mọi người bắt đầu chia ra tìm kiếm.
Nơi này rất khác những ngôi làng, chỗ ở của tộc khác. Tộc Ô Vân không hóa hình người, cũng không dựng nhà theo cách mà con người dựng lên.
Tộc Ô Vân dựng lên các cây cột màu trắng cao tầm hai mét, các cột có các thanh gỗ ngang nối với nhau thành các đường đi, địa hình phía dưới cao thấp khác nhau các cột cũng vậy chứ không cố làm cho nó cùng một bề mặt trên đỉnh.
Trên mỗi cây cột là một gia đình mèo, tùy số lượng con cái trong nhà mà thường các cột sẽ có từ ba đến bốn chiếc ổ nhỏ được gắn lên trên cây. Nhìn từ xa nó giống nhà của một bầy chim hơn là một ổ mèo.
Buổi chiều phần lớn số mèo lớn còn ngủ trong ổ của mình, một số khác nằng phơi nắng buổi chiều.
Lũ mèo con kéo nhau ra bờ sông nhìn xem một số ít con mèo hóa hình thành người ngồi câu cá, kéo lên liền chia cho lũ nhóc. Ăn no rồi lăn luôn ra đó ngủ, không thì chạy ra khoảng đất bên cạnh đùa nhau chơi.
Kế hoạch của đám tân học viên vừa thực hiện chẳng bao lâu đã bị phá sản. Những con mèo lớn bị làm phiền giấc ngủ, đâm ra khó chịu rồi báo cho miêu cảnh. Một đoàn người mặc hắc sắc tiến đến đuổi cả đám ra ngoài nhân tiện nói luôn là không có cửa. Tới đường nào ra đường đó, không còn cách nào khác, trừ khi biết bay thì không tính.
Không còn đường khác thì quay về đường cũ, hơi lấn cấn chứ cũng không gây thiệt hại gì lớn. À không, có thể là có, Lý Nguyên Từ nhìn lại phía sau lướt qua ai đó mà nghĩ. Tốn ít lệ, phí.
Còn sớm nhưng thấy không có gì quá thú vị, nhiều người lựa chọn đi về trước.
Một số khác thì không. Chẳng biết từ bao giờ Lý Nguyên Từ lại có sở thích đi dạo, mà mỗi lần cậu đi dạo là lại có con gái đi cùng. Đến độ Lý Nguyên Từ còn tự hoài nghi bản thân có phải hay không vì cảm thấy đi bộ sẽ có con gái đi cùng mới đi.
Kỳ cục, thế nên lần này Lý Nguyên Từ rủ theo cả đám con trai đi cùng. Ai dè bạn bè với chả bè bạn. Ân Khuyết chạy ngay qua rủ mấy cô nàng đi cùng.
Ha, thế là vẫn đi cùng con gái, cái này có tính là vận đào hoa không nhỉ. Vui thầm trong lòng chứ Lý Nguyên Từ chẳng ngu gì mà nói ra.
Biết trước mấy con mèo không thích bị làm phiền giấc ngủ, nhóm người né qua, đi vòng một đường đến chỗ câu cá. Nhìn ngắm một hồi cảm giác cũng không nên gây ra tiếng ồn khiến người ta không câu được cá thế là đoàn người lại tiếp tục di chuyển. Trong đó Bán Hạ và Phạm Hình Luật muốn ở lại câu cá còn Như Mẫn muốn ở lại nướng cá, ăn cá nướng.
Đồ đánh lửa có sẵn trong túi, hai tay hai que củi dài, nhập vào nhóm mèo con ngồi chờ cá về nhà. Một con mèo được cái to xác còn háu ăn. Vẽ thêm bộ ria là không còn điểm gì khác biệt.
Đi tiếp vào phía trong là khu rừng bên trên là tán cây xanh to lớn, bên dưới là lớp cỏ xanh mát. Trên những cành cây thấp còn treo xuống những giỏ hoa nhỏ, được nối với cành cây bằng sợi dây thừng màu nâu nhạt.
Trong khu rừng có các bộ bàn ghế đặt dưới tán cây, các bộ đặt cách nhau khá là xa. Một vài người mặc áo đen đang uống trà, cũng có những con mèo không hóa hình mà giữ nguyên bản thể tham gia thưởng thức tiệc trà chiều.
Lịch sự chào hỏi, mọi người cũng chào hỏi lại. Không tỏ ra phiền chán cũng không niềm nở hiếu khách. Thật sự là những con mèo, xa xa mà gần gần, quen quen mà lạ lạ. Thật khó mà nắm bắt.
Trần Thuật cảm thấy không gian này không phù hợp với bản thân liền lựa chọn quay về trước.
Ân Khuyết đi tìm bạn cũ để chơi, nói gì thì cậu vẫn là thổ địa ở đây quen biết một vài mèo tính ra cũng bình thường. Tiền Nhất Tiêu đi cùng Ân Khuyết, làm quen bạn mới. Thương nhân mà, ba người lạ mới vào cửa ra khỏi cửa hai người làm bạn còn lại một người đã thành anh em.
Kéo cả một nhóm giờ chỉ còn bốn mống, Lý Nguyên Từ nhìn mà h·ạn h·án lời. Thôi thì tiếp tục đi dù là chẳng biết đi đâu. Những người còn lại cũng không biết nhưng không vấn đề gì đi theo là được rồi.
Cuối cùng cũng đến đích. Thực ra nói đích thì cũng không đúng. Nhưng có chút quen thuộc cũng coi như có lý do mà ngừng lại bước chân.
Phía trước là một bàn trà nhỏ, bên trên ngồi hai con mèo một trắng một đen cùng một quý cô xinh đẹp.
Mèo trắng và mèo đen là hai con mèo mà Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang gặp phải. Cái khí chất đó rất khó lẫn đi đâu được.
Bàn là bàn bốn ghế, Lý Nguyên Từ bê hẳn một chiếc gần đó qua xếp lại thành một bàn lớn hơn rồi cùng nhóm của mình ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối quý cô xinh đẹp đều không hề nói gì mà chỉ dùng ánh nhìn đầy nghiền ngẫm mà nhìn bốn người, trên mặt không kìm được mà nở nụ cười. Rất khó nhìn ra hàm ý trong nụ cười của nàng vì khi nhìn vào hết chín phần ý vị đều chỉ để diễn tả một chữ mỹ còn phần còn lại chính là đẹp.
Dù là vậy hai cậu nhóc chẳng mảy may có một chút ý động nào. Cảm giác cứ như bị người lớn trong nhà nhìn chằn chằn vậy.
Bất giác hơn rén, hai cô gái Tiêu Nhất Huyên cùng cô nàng số ba cũng không khá hơn là bao. Cảm giác của ba nàng giống như đang ra mắt mẹ chồng vậy, run đến lạ kỳ.
Càng nhìn quý cô xinh đẹp càng cảm thấy thú vị, ý cười trên mặt càng đậm. Không biết từ bao giờ hai con mèo đen trắng đã rời đi.
Quý cô xinh đẹp khẽ phất tay, một trận gió mang theo hương hoa bỗng chốc sinh ra rồi bay đi. Sau đó vài giây, nó mang về một người hắn gọi là Ân Khuyết.
“Giới thiệu đi.”
Đến giờ quý cô xinh đẹp mới dùng giọng lười biếng của mình mà lên tiếng.
Ân Khuyết gấp gáp làm theo.
“Tộc trưởng, đây là Trần Anh Khang là….”
“Ta biết.”
Ngớ người một chút, cũng may não cậu nhảy nhanh Ân Khuyết liền nói ngay những gì quý cô xinh đẹp muốn cậu nói.
“Giới thiệu với mọi người một chút. Vị này là tộc trưởng xinh đẹp của Ô Vân tộc, một người xinh đẹp, thiện lương, giàu lòng nhân ái, mạnh mẽ, dịu dàng, hào hiệp phóng khoáng, ôn nhu nhã nhặn. Đẹp người đẹp cả nết, da trắng tóc đen, ngũ quan thanh tú tuổi vừa tròn b ….”
“Vèo.”
Ngay lập tức Ân Khuyết b·ị đ·ánh bay ra ngoài, nghe phần giới thiệu nhiều sạn không nói còn dám nhắc đến tuổi tác, không đánh hơi phí.
“Nào làm một ly chứ.”
Bây giờ mọi người mới chú ý tới trên bàn không phải là trà mà là rượu. Nhìn lên mặt trời vẫn còn ở đó có vài dấu chấm hỏi bắt đầu nổi lên.
“Không uống sao, vậy làm sao có thể tự tin kể ra chuyện lúc nãy, hả lũ nhóc con.”
“Chuyện lúc nãy?”
“Trong mộng cảnh.”
“Người nhìn thấy.”
“Ta là tộc trưởng mà.”
Bỗng chốc mọi người đều ngồi không yên rồi, cảm giác chột dạ nổi lên đốt cháy bờ mông còn đặt trên ghế.
“Ha ha, vui thật đấy. Lũ nhỏ bao giờ cũng thật thú vị, chẳng giống đám nam nhân toàn thứ tệ bạc.”
Ánh mắt u oán lướt qua sát thương phép còn cộng thêm chí mạng không né đi không được. Bốn người cúi đầu ngoan như cún con. Nghĩ đến không khác A Cẩu khi bị mẹ giáo huấn là bao.
Quý cô xinh đẹp còn không ngừng đùa vui thêm một hồi, đến lúc chán rồi cô mèo khẽ vươn người hỏi lại.
“Mấy đứa có gì muốn hỏi không? Không thì ta về trước đây?”
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng hay là Trần Anh Khang mở lời trước. Hơi rén rén, Trần Anh Khang nhỏ tiếng mà hỏi.
“Cảm giác hội giao lưu có chút không được như mong đợi! Không biết tộc trưởng có thể cho biết là do chỉ năm nay như vậy hay bình thường đều thế.”
“Đều như thế thì cũng không phải nhưng cũng tầm đó thôi.”
Nói rồi quý cô xinh đẹp nhìn lại mọi người, khẽ mỉm cười rồi nói tiếp.
“Cảm thấy thất vọng vì mấy đứa muốn một cuộc thi có tính cạnh tranh thú vị. Còn bọn ta thấy nó đã đủ vì bọn ta coi đó là một đợt kiểm tra.”
“Từ ngày đầu tiên đến ngày hôm nay, tất cả tân học viên vẫn chỉ ở trong quá trình kiểm tra của học viện. Nói hơi phũ một chút nhưng sự thật là chỉ có một bộ phận nhỏ được hưởng tài nguyên đặc biệt của học viện phần còn lại chỉ có thể học bình thường.”
“Sự đào thải vô hình tạo vỏ bọc bảo vệ những quả trứng quý báu, là trứng vàng hay trứng bạc chỉ cần lẫn vào đám gà liền không có ai biết con ưng nhỏ là con nào. Tài nguyên có thể là cơ duyên, là lĩnh ngộ, là bảo vệ, là chỉ điểm ai biết được nha.”
“Một bài kiểm tra nhỏ, mấy đứa có thông qua không nhỉ. Bài kiểm tra cuối cùng, chắc vậy! Ha ha.”
“Tộc trưởng nói ra để tạo lòng trung thành hay gây mâu thuẫn?”
“Đoán.”
Nói rồi quý cô xinh đẹp từ từ đứng dậy cầm lấy bầu rượu mà nghiêng ngả bước đi.
Bốn cặp mắt nhìn nhau.
“Giờ sao?”
“Đoán chứ sao!”
Nói rồi Trần Anh Khang đứng người dậy, mọi người cũng đứng lên. Đưa bàn ghế về lại chỗ cũ. Trần Anh Khang vẫn cảm thấy khó chịu không nhịn được mà oán thêm một câu.
“Biết thế không đi cùng ông.”
“Chịu đấy, nếu biết thế này tôi cũng không có đi.”
Đi ra một đoạn thấy Tiền Nhất Tiêu chạy lại Lý Nguyên Từ liền nhớ ra gì đó kéo mọi người lại mà nói.
“Nhớ kể lại cho mấy người kia sầu chung đấy.”
Ba cặp mắt khinh bỉ đồng thời nhìn về phía Lý Nguyên Từ rồi nói.
“Ông thật xấu xa.”
Trơ cái mặt ra Lý Nguyên Từ đáp lại.
“Chuẩn đấy.”