Chương 40: Lý luận của Tôn Hàng giảng viên.
Rời đi tòa đảo của tộc Ô Vân. Thuyền lớn rẽ nước chạy về bờ.
Linh thú đài đặt tại một đỉnh núi nhỏ và vô danh. Đỉnh núi không lớn, linh thú đài cũng không to. Đồ sộ hay hoành tráng? Không, chẳng gì cả. Nó chỉ là một đài làm bằng đá phiến.
Bên trên không có văn tự gì, thậm chí còn không được xếp cho khít. Các kẽ đá lộ ra sự thô ráp của bàn tay người thi công. Đài cao lên chín cấp, những khối đá đặt xuống xếp lên thành hình mà không hề có thêm bất kỳ vật liệu nào khác.
Đài hình tròn, bán kính ba mươi mét. Ở giữa đặt xuống một hòn đá màu đen.
Bảy giờ tập trung, đến tầm tám giờ thì bắt đầu tiến vào lễ bế mạc. Không có bàn ghế hay khán đài, mọi người đều phải đứng phía dưới linh thú đài. Bên trên đặt lên mười ba bếp lửa tượng trưng cho mười ba tộc linh thú tại khu vực này.
Khi ngọn lửa cháy lên tất cả các tộc đều phải biến trở về bộ dáng nguyên bản, tụ lại sau ngọn lửa của tộc mình. Các vị tộc trưởng đi lên từ các thềm đá.
Tộc trưởng đứng cạnh ngọn lửa của mình, ánh lửa bừng bừng cháy lên. Tộc trưởng quỳ gối trước ngọn lửa, các thú tộc bên dưới theo bước mà quỳ xuống. Thành viên của học viện không cần quỳ nhưng cần thể hiện lòng kính trọng của bản thân bằng cách để bàn tay lên trước mặt.
Các học viên mới được dạy trước phần này từ một tiếng trước, dù biết hay không.
Sau khi tất cả tộc nhân quỳ gối, ngọn lửa từ bếp của các tộc men theo khe đá bên dưới chạy về phía hòn đá nơi trung tâm. Nhận lấy ngọn lửa hòn đá sáng lên màu đỏ hồng rực rỡ.
Từ trong hòn đá đang đỏ, bay lên vô số các vệt sáng màu trắng phủ lên trên bầu trời, nhẹ rơi xuống như một màn hoa tuyết rơi.
Lấp lánh, huyền ảo và thật đẹp. Các tộc trưởng đứng lên, đi vòng trên đài đá. Bên dưới tộc nhân các tộc gõ nhịp theo một nghi thức nhất định, tiếng hú, tiếng chạm, tiếng cào, các thanh âm tưởng như tạp nham khi kết hợp lại tạo thành một bản nhạc đầy hoang dã.
Đêm trăng đầu tháng tối đen trong khu rừng nhỏ nhường lại ánh sáng cho đại địa trở thành trung tâm.
Không hề có một lời nói hay giao lưu, lễ bế mạc từ từ kết thúc khi màn đêm đã trở nên mệt mỏi.
…...
Sáng hôm sau, bình minh vẫn có ánh sáng, mây vẫn bay, trời vẫn xanh. Một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác.
Mặc đồng phục chỉnh tề lên đường đến phòng học.
…...
“Hôm nay Nguyên Phúc giảng viên bận việc ta sẽ thay người giảng luôn cho cả hai lớp.”
Nói rồi Tôn Hàng giảng viên kéo ra một chiếc rương cũ phủ đầy bụi đất.
“Chìa khóa đâu nhỉ?”
“Có phải cái trên bàn không thưa thầy.”
“À đúng rồi.”
Sao thấy ghê ghê nhỉ, cả đám nhìn nhau đầy ái ngại. Vì hai lớp lần này là thực sự một người giảng chứ không phải một lớp giảng và một lớp nghe ké nên Tôn Hàng giảng viên kéo cả bọn ra sân tập luyện đằng sau.
Nghĩ lại cũng đúng, giờ mà cho lớp một ngồi trong phòng, lớp hai cùng giảng viên ngồi ngoài sân thì không ổn. Lớp hai ngồi trong lớp, lớp một ngồi ngoài sân còn kì hơn.
Mở rương ra, Tôn Hàng giảng viên lại tiếp tục gặp rắc rối với đống sách phía trong. Một hồi lục lọi làm cả người đầy bụi đất, cuối cùng Tôn Hàng giảng viên cũng lấy ra được cuốn sách mà mình cần.
Tưởng rằng đã vào được bài giảng rồi sao các học viên. Không, không, Tôn Hàng giảng viên không cho là như thế.
Ngồi xuống ghế dựa, hơi ngả người ra sau, cầm lấy ly trà hớp vào một ngụm. Tôn Hàng giảng viên mở sách ra bắt đầu lật từng trang. Đâu đó mất thêm khoảng ba mươi phút bài giảng mới thực sự bắt đầu.
Khởi đầu không lấy được bao nhiêu thiện cảm nhưng bài giảng chiếm hết sự chú ý của học viên.
Phần mở đầu Tôn Hàng giảng viên nói đến thế nào là đỉnh?
“Đỉnh là điểm cao nhất, điểm trên cùng của một vật thẳng đứng. Vậy đâu là cao nhất? Cao nhất tính từ đâu? Sao mọi người lại biết mình đã tiến vào cửu luyện đỉnh?”
Ngừng lại một nhịp cho mọi người bắt đầu suy nghĩ. Tư duy luôn là một phần quan trọng cho sự tiến bộ.
“Với ta, đỉnh là từ chân lên đến đầu. Đứng ở đâu, là dưới vũng bùn sâu thẳm hay phía bên trên tầng mây thì cao hơn tầm mắt vẫn là đỉnh đầu.”
“Kéo ra tất cả máu lửa và nhiệt huyết, khi trái tim đập đến nhịp đập cuối, cái giây phút ta thỏa mãn với đôi bàn tay này, giọt mồ hôi này chính là lúc ta đi đến đỉnh.”
“Nghe duy tâm, mà duy tâm thật. Ha ha, mấy đứa đòi hỏi gì từ một kẻ ăn may như ta. Có lẽ sau này Nguyên Phúc giảng viên sẽ dạy theo một cách hoàn toàn khác. Không quan trọng, đỉnh còn có thể là giao của hai cạnh cơ mà. Đi theo lối suy nghĩ của ta, của người khác hay là điểm giao nhau giữa hai dòng suy nghĩ đó là cái mà mấy đứa phải chọn lựa.”
“Chọn lựa chính là đỉnh phong suy nghĩ của mấy đứa trong hiện tại.”
“Vậy khi đã ở đỉnh núi thì ta làm gì? Bay, đúng vậy ta sẽ bay lên. Còn lại ta mặc kệ vì dù sao ta cũng chỉ biết đến cách này.”
“Muốn từ cửu luyện lên đến khai tâm cần bay bằng một đôi cánh linh hồn.”
“Hơi lấn cấn ở đây, vì sau khi neo được tâm mới có thể sử dụng không vật chất để nuôi nấng làm lớn mạnh linh hồn. Nhưng sự thực thì tâm người vẫn ở đó mà thôi, khát vọng, tham vọng, hay chấp nhất đều ở nơi này, nơi trái tim đang đập trong lồng ngực. Linh hồn vẫn không ngừng lớn mạnh theo chính bản thân, qua từng ngày, trải từng chuyện chỉ là nó quá nhỏ nhoi mà thôi.”
“Bình thường những người bước tới cửu luyện đỉnh chỉ còn cách kiên trì luyện tập dùng thời gian mài ra một điểm đủ. Khi mà linh hồn đủ lớn để có thể mò mẫm trong bóng tối sâu thẳm của tâm hồn tìm ra bản tâm của mình và neo nó lại.”
“Cách khác, cực đoan hơn chính là làm đau. Biến cảm giác đau trở thành tất cả làm chất xúc tác ép buộc linh hồn phải lớn mạnh. Kiểu này tốc độ nhanh hơn hẳn nhưng nguy hiểm lại càng nhiều, không thể chịu nổi mà sụp đổ linh hồn hay là vặn vẹo trở lên mất lý trí đều không phải kết cục đẹp đẽ gì.”
“Ngộ, bản chất là thời gian người gặp được tâm của mình khi linh hồn chưa đủ sức neo nó lại, lúc này người sẽ cố làm lớn mạnh phần hồn của mình. Như một cuộc gặp gỡ bất ngờ không định trước, ngộ có thể tiến đến bất kỳ lúc nào và đời đi cũng như vậy. Một lần ngộ liền vượt cảnh, cũng có thể rút ngắn thời gian đi rất nhiều hay là chỉ một chớp mắt thoáng qua, một ý niệm còn chưa kịp rõ đã vội tan biến. Khả ngộ bất khả cầu, cái này ta chưa từng trải không có kinh nghiệm liền không nói đến nữa. Nhân tiện bên trên cũng chưa thử qua.”
“Cuối cùng cũng chính là cách mà học viện đang sử dụng để giúp học viên nhanh hơn bước và cảnh giới khai tâm, đồng mộng cộng hồn. Hai hay nhiều hơn phù thuộc vào độ mở lòng của mỗi người. Học viện sẽ mở ra một mộng cảnh, trong đó những người tham gia có thể tiến vào nội tâm của nhau, nhìn tới những mảnh ký ức, những bí mật, những nỗi đau của đối phương. Đồng cảm hay thương hại, cảm xúc gì cũng được. Chỉ cần một người tìm đến bản tâm của người kia, giống như một hoa tiêu, một ngọn hải đăng chỉ đường cho người còn lại dẫn dòng không vật chất đến nơi, xây lớn lên linh hồn là được. Đây là một quá trình dài và tốn sức hai người, hoặc nhiều người có thể luân phiên giúp đỡ nhau.”
“Mộng cảnh sẽ bắt đầu mở ra cho các học viên đạt đến cửu luyện đỉnh tiến đến từ hôm nay. Mọi người có thể tùy ý lựa chọn thời gian cùng với đồng bạn tiến đến ghi danh. Như đã nói từ trước với ta đỉnh là một loại suy nghĩ tự định nghĩa, nên mấy đứa tự cho là mình đến đỉnh mà thử phá cảnh cũng được, chẳng vấn đề gì. Nhưng khi đột tử c·hết đừng đến kiếm ta là được.”
“Cuối cùng mộng cảnh không phải miễn phí hưởng rồi thì nhớ trả nợ cho học viện đấy. Một gợi ý nho nhỏ, nên chọn đứa nào mình ghét ấy, dù gì cũng cầm lấy bí mật của nhau không sợ bị lộ. Đứa bạn thân khi thấy mình xấu có thể bị mất bạn nhưng đứa mình ghét thì không cần bận tâm nhiều như thế.”
“Được rồi tan lớp. Chiều không có khóa, tự rèn luyện đi.”
Gấp là trang sách thực ra là một quyển truyện cầm lên để làm màu. Nói xong rồi Tôn Hàng giảng viên chẳng chừa thời gian ra cho mọi người đặt ra câu hỏi. Nói một tràng theo ý mình, mặc kệ hiểu không hiểu, muốn không muốn, người cứ thế mà quay bước bỏ đi. Bỏ lại lũ nhóc ngắc ngoải ngồi trên đất.