Chương 5: Thiết đầu chiến, ám khí phòng.
Ngày thứ hai như thế mà kết thúc, sang đến hoạt động ngày thứ ba ở học viện của hai người chính là ‘nằm liệt trên giường’.
Ngày thứ tư, phòng ‘một không hai ba’ hai bộ xác ướp mỗi người nằm trên một chiếc giường bốn mắt nhìn trần nhà.
Cả hai b·ị t·hương không nặng cũng không nhẹ, tất cả các v·ết t·hương ngoài da đã lành gần hết trong ngày hôm qua. Cả hai còn nằm nơi đây, với bộ dạng bị quấn băng toàn thân như xác ướp thế này chủ yếu do hiện tại bề ngoài của họ thực sự quá khó coi.
Lượng máu đã mất của hai người là quá lớn, dẫn đến lớp da khô quắt, đen thui, gần như bám cả vào lớp xương.
Quấn băng vải là xác ướp, còn khi lột băng ra cả hai liền chuyển hóa thành xác sống cũng chẳng khá hơn là bao.
Với hai vị thiên tài tự ngạo từ bé phải nói là lòng tự trọng của họ phi thường lớn. Lớn đến độ vì vẻ ngoài thế này mà cả hai đã nằm liệt cả ngày hôm qua, không ăn chút gì.
Bình thường thời kỳ nhịn đói một hai ngày với cảnh giới của họ vẫn có thể nhảy nhót bình thường. Tiếc rằng hiện tại là thời kỳ đặc thù. Hai cái bụng teo tóp thay nhau réo lên liên hồi.
Chẳng biết do đồng bệnh tương lân hay do không thể giấu giếm, lười giấu giếm mà hai người không ngại cùng nhau tấu lên bản nhạc mang tên ‘đói bụng’.
“Này nhóc con, cùng đi căng tin không?” chịu đựng hết nổi Lý Nguyên Từ đành mở lời mời.
“Nhóc gì mà nhóc, anh đây lớn tuổi hơn chú mày đấy.” đang buồn bực Trần Anh Khang không ngại vứt lại ngay một câu.
“Ây dô anh đây mười bảy, chú nói coi chú lớn hơn anh bao nhiêu tuổi nghe chơi coi nào.”
Cố tình nói với giọng nói bỡn cợt dù rằng trong lòng Lý Nguyên Từ cũng chẳng nắm được con số nào. Nếu mà Trần Anh Khang nói ra hơn có một tuổi thôi cũng có thể chặn họng Lý Nguyên Từ. Biết là thế vẫn mạnh miệng, lời vừa mới ra khỏi miệng Lý Nguyên Từ liền bắt đầu lo lắng.
“ Đệt, đùa nhau à, anh đây còn tưởng chú em mới mười lăm.” vừa nói Trần Anh Khang liền quay ngoắt đầu qua, làm sương cổ xoay cái rắc.
Như nhận ra cả thảy, Lý Nguyên Từ chậm rãi quay qua. Thấy vẻ mặt há hốc mồn của Trần Anh Khang, cùng đôi mắt như muốn nhắn gửi thông điệp ‘ thôi đi ba, ai mà tin được ba.’ Lý Nguyên Từ liền ý thức được mình hiểu lầm có bao nhiêu xa thực tế.
Lý Nguyên Từ méo mó cười:
”Trông anh đây trẻ thế cơ à!”
“Haizz, hiện giời thì không. Chúng ta đều như lão già sắp c·hết ấy.”
Ai nói đàn ông không khóc chỉ là chưa gặp phải chuyện thương tâm mà thôi. Kiệt quệ quá khóc không nổi đành khóc trong lòng một ít.
Trong phòng lại một lần nữa trở lên im lặng. Thì ra đây chính là thống khổ của người trưởng thành. Hai con người chậm chạp nhấm nháp mỹ vị nhân gian trong trái tim lâu lâu yếu đuối một lần.
“Ròng rọc rọc rọc….”
Chuông báo hiệu bữa trưa đã đến Trần Anh Khang liền bò người dậy.
“Đi ăn không”
“Đi”
Đẩy người đứng lên cả hai khoác thêm quần áo, đi ra khỏi phòng.
Lý Nguyên Từ mặc lên một chiếc mũ rộng vành, áo khoác lớn màu đen ôm trùm lấy toàn bộ thân thể, Trần Anh Khang lựa chọn không khác là bao, chủ yếu đều để bao trùm cả cơ thế xác ướp của họ chỉ khác rằng Trần Anh Khang lựa chọn là màu trắng.
Hai cái bóng u linh chạy men theo hàng ngô đồng để đến căng tin.
Một đen, một trắng, một cao, một thấp. Hai thân ảnh lướt đi trên mặt đất làm người khác không khỏi liên tưởng đến hai nhân vật nổi tiếng là hắc bạch vô thường. Cũng may, hiện tại là ban ngày lại vào lúc sân trường vắng vẻ nên không làm ra nhiễu loạn gì. Thử đặt vào ban đêm chắc chắn hai người họ liền ngay lập tức bị ngộ nhận là quỷ sai.
Đến căng tin không lựa chọn xuất ăn bình thường nữa lần này mỗi người mang ra ba thau đồ ăn, bắt đầu nốc hết vào bụng.
Sức ăn điên cuồng, khảng năng hấp thụ, tiêu hóa và chuyển hóa cũng không kém. Làn da đằng sau lớp băng quấn dần đầy lên và căng ra. Màu sắc cũng từ khô quắp quay trở lại hồng hào.
“Ợ” một cái Lý Nguyên Từ ngả người ra sau thở phì phò. Cùng lúc lấy tay lên mặt kéo đứt mấy sợi băng quấn.
Trần Anh Khang thở ra một hơi, lấy giấy bắt đầu lau miệng rồi tựa lưng ra sau nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi một lúc thấy đã đủ rồi, họ đứng dậy mang những chiếc thau đến nơi cần để rồi từ từ quay lại khu ký túc xá.
Đi đến trước tòa nhà Lý Nguyên Từ liền hỏi:
“ Đến phòng ám khí không?”
“Vẫn còn muốn đấu sao?” không trả lời ngay mà Trần Anh Khang hỏi ngược lại.
“Ừ, phòng trọng lực là lần đầu tiên anh đây thua một kẻ cùng thế hệ.”
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lý Nguyên Từ, Trần Anh Khang liền hiểu vấn đề ở đây không còn là mâu thuẫn trong phòng nữa mà chỉ đơn thuần là chấp nhất với chiến thắng của một kẻ chưa từng thất bại mà thôi. Thật trùng hợp cậu cũng là người như thế. Một kẻ luôn thắng và không chấp nhận được bản thân thất bại.
“Vậy anh đây sẽ làm chú em quen dần với nó.”
“Vậy sao…”
Quay đầu nhìn sang Trần Anh Khang không thấy đâu ánh mắt nghiêm túc nữa mà thay vào đó là đôi mắt híp của một lão hồ ly mới hoàn thành một gian kế nào đó.
Rõ ràng đang cố nén cười, Lý Nguyên Từ không được dạy dỗ bài bản như Trần Anh Khang nên kỹ năng diễn xuất của cậu phải nói là dở tệ hại thê thảm. Liếc mắt liền biết đang cười trên nỗi đau của người khác.
Nhìn thấy vậy Trần Anh Khang liền im lặng, thà rằng hắn không cố làm cậu còn có thể nén nhịn. Hoặc đã làm thì làm cho tới, giấu cái đầu được đúng tí chóp mũi còn lại lòi toàn thân ra thế này ai mà nhịn cho được.
Hùng hổ bước vào khu ký túc xá, cậu không tin bản thân chắc chắn thua. Vả lại cậu cũng muốn nếm thử cảm giác thất bại là như thế nào. Trong mắt cậu không ngừng lướt qua những kẻ thất bại đã đi qua trong quá khứ của mình. Có kẻ cứ thế mà trầm suy, có kẻ như Lý Nguyên Từ vùng lên tiếp tục khiêu chiến cũng có người mang theo thù hận không màng thủ đoạn, không màng hậu quả mà mù quáng trả thù.
Trần Anh Khang cũng muốn biết khi thất bại cậu sẽ là loại người nào. Quả là một sự kích thích thú vị.
Âm hiểm cười, Lý Nguyên Từ có cơ sở cho điều đó. Thiên tài không chỉ nói đến việc họ trở nên nổi bật vì giỏi hơn người thường mà còn vì những suy nghĩ đặc biệt của họ. Vì những suy nghĩ này không ít lần khiến Lý Nguyên Từ tự mình ăn lấy cực khổ, thất bại vô số lần nhưng cũng có được vài lần thành công hiếm hoi. Thành ra trong túi có ít đồ hành tẩu gianh hồ liền an tâm hơn hẳn.
Ưỡn ngực đi vào trong ký túc xá Lý Nguyên Từ theo sau Trần Anh Khang tiến vào phòng ám khí.
Chẳng rút ra được kinh nghiệm nào từ ngày hôm trước. Lần này, lại một lần nữa Trần Anh Khang tiện tay điều chỉnh độ khó lên mức cực hạn. Lý Nguyên Từ lao người tới cản nhưng đã không kịp bàn tay Trần Anh Khang đã ấn vào nút khởi động.
Cảm thấy không xong, Lý Nguyên Từ đành thuận thế quay người tiếp đất. Chưa kịp ngẩng đầu lên chỉ nghe tiến gió do ám khí phát ra Lý Nguyên Từ liền xanh cả mặt. Kèo này khéo còn nặng hơn lần trước nữa.
Đồng thời nhận ra sự việc bất ổn Trần Anh Khang chỉ muốn tát cho mình một bạt tai nhưng thời gian không cho phép. Tai nghe được một số như chắc chắn không đủ còn mắt nhìn thì hoàn toàn chẳng thấy quái gì. Trần Anh Khang đành liều mình né được cái nào thì né sau đó liền phải giao lại cho chư vị tổ tông phù hộ.