Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 41: Xích tâm.




Chương 41: Xích tâm.



Trở lại ký túc xá, mỗi người một nỗi niềm riêng. Bình thường giao lưu cũng giảm bớt không ít. Tâm sự ai nấy, đều là chất đống đi lên.



Là lựa chọn cũng là thử thách. Trần Anh Khang sau khi tập luyện xong thời gian của buổi chiều liền về ngay ký túc xá, tắm rửa sạch sẽ rồi nhảy lên giường đánh một giấc dài. Cách giải tỏa tâm lý hay bình lại tâm cảnh của mỗi người mỗi khác và Trần Anh Khang lựa chọn cách ngủ.



Trong khi đó Lý Nguyên Từ lựa chọn cách tiếp tục vùi đầu vào tập luyện. Xong phần trên sân buổi chiều lại về phòng trọng lực tiếp tục luyện.



…...



Đến tám giờ tối thời gian thấp thỏm của mọi người bắt đầu tiến đến. Rốt cuộc Lý Nguyên Từ hay là vẫn lựa chọn đi xem thử coi sao.

Nhìn đến ba loại lựa chọn, kiểu đầu dựa vào công phu mài nước mà phá cảnh nghe là ổn nhất, nhưng cũng là lựa chọn bị loại bỏ đầu tiên.



Đi ngược dòng nước không tiến ắt phải lùi. Tu luyện chính là như vậy, không phải không có ngoại lệ nhưng muốn là ngoại lệ cần có đại nghị lực, đại bản lãnh. Biết là khó hơn mắc gì phải đâm đầu vào đâu.



Kiểu thứ hai cũng không tốt hơn là bao. Không phải tà ác hay hắc ám gì. Ở một mức độ nào đó, thì nó vẫn là một lựa chọn không tồi. Chỉ là phương pháp này trái ngược với hướng đi lấy trung dung làm chủ của các học viện, trong năm đại học viện không có cái nào hướng học viên theo hướng này.



Trước đó không biết đến cái kiểu âm thầm, lén lút bình xét học viên có thể một vài người sẽ thử qua cách này.

Nhưng hiện tại, khả năng này liền hạ thấp xuống gần bằng không. Đúng là tri thức là nguồn tài nguyên lớn nhất của học viện nhưng điều đó cũng không có nghĩa những thứ khác mọi người liền không thèm để ý đến. Tài nguyên càng nhiều càng tốt, trong một thế giới mà vũ lực quy về tự thân luôn cần tận dụng tất cả các khả năng giúp bản thân tăng cường sức mạnh.



Cuối cùng chỉ còn một cách cuối. Nhiều không nhiều, ít cũng chẳng ít. Là đoàn người dẫn đầu về cảnh giới trong tân học viên gồm có mười hai người.



Lớp một có Lý Nguyên Từ, Tiền Nhất Tiêu, Tiêu Nhất Huyên, Trần Thuật, Thạch Quang Hoại.





Lớp hai có Trần Anh Khang, Ân Khuyết, Bán Hạ, Như Mẫn.



Ban chiến đấu có Phạm Hình Luật.



Ban khoa học có Tưởng Thành.



Thực ra tốc độ tu luyện của Phạm Hình Luật rất nhanh chỉ là cậu có thời gian ít hơn mọi người, trước khi tiến vào học viện cậu được hướng chủ đạo theo hướng khác. Khi xét hồ sơ, cậu cũng chỉ thiếu một chút để vào ban đặc chiêu mà thôi.



Về phần Tưởng Thành, cấp bậc của cậu đã đủ nhưng là gia đình lại muốn cậu đi theo con đường khác mà không phải là chiến đấu. Trong quá trình học tập tại ban khoa học cậu cũng không bỏ xuống rèn luyện thể chất vì thế hiện giờ cậu vẫn đứng trong đoàn người đầu tiên.



Vì mọi người đều có quen biết từ trước Lý Nguyên Từ dứt khoát hẹn đám người tối nay gặp mặt trước nơi đăng ký mộng cảnh. Muốn lựa sao thì cũng chỉ có thể vướng vào cái vòng này. Không bằng nói rõ một đợt.



Tắm rửa rồi về phòng gọi Trần Anh Khang, hai người xuống phía dưới gặp mấy tên con trai ở cùng ký túc xá sau đó tiến đến điểm hẹn.



Đến nơi mọi người đã đông đủ.

Đứng thành vòng tròn.



“Hay là nói trước ai có lựa chọn rồi đi.”



Nhìn đến mọi người không ai có ý định lên tiếng. Người đầu tiên mở lời lại là Tưởng Thành.





“Trần Anh Khang hay là tôi với ông vô trước đi.”



Nhìn đi, nhìn lại cuối cùng vẫn lựa chọn người quen. Lý do Tưởng Thành vào ban khoa học Trần Anh Khang rõ ràng, vì sao Trần Anh Khang đến học viện Lam Thiên, cậu bạn đồng hương cũng nghe được không ít.



Nói bí mật cũng bí mật, nói không phải cũng chẳng tính là gì.



“Đi thôi, nghe nói ông hồi nhỏ bị con ngỗng mổ đánh, tôi phải coi thử nó có còn ám ảnh ông hay không mới được.”



Tưởng Thành là người trầm tính, cũng không thích đùa, chẳng quan tâm lắm câu nói của Trần Anh Khang cứ thế mà quay người đi ghi danh.



Trần Anh Khang từ từ, từng bước, tiến lên, đi theo.



Sau đó Bán Hạ cùng với Tiêu Nhất huyên là cặp tiếp theo đi vào. Khi Như Mẫn kéo lấy vạt áo của hai người, họ nhẹ nhàng quay lại mỉm cười với cô, khẽ xoa đầu rồi lại tiến bước.



Là con một trong nhà Lý Nguyên Từ chẳng hiểu nổi, có chút cảm giác như là Như Mẫn bị bỏ lại vậy. Ngược lại Ân Khuyết có thể lý giả với suy nghĩ của hai người kia. Muốn bảo bọc cô em bé bỏng của mình thì phải tạo ra một vẻ hình tượng đủ vững vàng, họ không muốn cho Như Mẫn nhìn thấy góc cạnh yếu đuối trong họ âu cũng có thể hiểu cho.



Bốn người vừa đến đã quyết định quả thật rất nhanh. Tiếp theo cũng không mất bao lâu cô gái thứ ba tiến lên nói muốn bắt cặp cùng Phạm Hình Luật. Vẻ mặt không hề biến sắc hay có bất kỳ biểu hiện gì. Vốn là một chuyện bình thường, Phạm Hình Luật còn chẳng rõ bản thân có yếu điểm, chấp nhất hay bất kỳ bí mật nào nên ai cũng được. Với cậu ta đều không quan trọng, cậu cũng không hứng thú tìm hiểu bất kỳ ai, chỉ là một lần tu luyện thế và chỉ thế mà thôi.



Cuối cùng sáu người chia làm hai nhóm. Trần Thuật với Thạch Quang hoại vô tâm vô phổi nói chuyện cũng là vô nghĩa, vào trong ngoan ngoãn làm cọc tiêu là được rồi. Tiền Nhất Tiêu theo nhóm bốn người tiến vô chỉ vì nhóm này đông nhất, nhìn nhiều hiểu nhiều là điều mà cậu ta hướng đến, còn bí mật bản thân đem ra cân đo đong đếm một hồi tính đến vẫn có lời, cậu ta bèn không để ý nữa.



Với Ân Khuyết, quá khứ cần giấu của cậu bị đóng thành cả sách rồi giờ còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Thôi thì ham vui một chút tiến tới cũng hay.





Vốn còn có cả Lý Nguyên Từ nữa mà vậy thì lẻ ra Như Mẫn. Đi vào chung, thôi kỳ lắm không chơi được đâu.



Nhìn như vô tim vô phổi nhưng chỉ cần tinh ý một chút là có thể nhận ra Như Mẫn là một cô gái rất n·hạy c·ảm. Mọi người đều không muốn cô gái nhỏ gánh vác lên trên vai cô bí mật của mình.



Nhìn tới cô, thực ra Lý Nguyên Từ muốn nói để cô chờ thêm vài bạn gái lên đến cửu luyện đỉnh cùng tham gia mọng cảnh. Nhưng, lời đến miệng lại không thể nói ra, lần một lần hai không tính, nếu đến cuối cùng thực sự không có ai muốn bắt cặp cùng cô thì thực sự Như Mẫn sẽ trở thành người bị ghét bỏ mất.



Ghép xong cặp hai người cũng theo lối cũ tiến đi vào.



Phía trước là một tấm biển màu lam gi lên hai chữ ‘Phần Duyên’ bên dưới là một bàn ghi danh bằng gỗ có hai lão giả râu tóc bạc phơ ngồi đó. Khi có người tới họ liền vui cười tiếp đón.



Gi danh rồi cho đi thẳng vào phía trong. Bên trong không phải mở cửa ra là tiến ngay vào mộng cảnh mà sẽ là một đại sảnh lớn. Hoa văn được vẽ bên dưới thềm gạch còn lại là một không gian trống rỗng. Đi theo hai cầu thang tiến lên hai bên sẽ thấy một quả cầu nước cực đại.



Được hai lão giả ở bên ngoài hướng dẫn, muốn tiến vào cùng nhau chỉ cần nắm tay rồi nhảy vào bên trong quả cầu liền được. Thấy rằng bạn bè của mình đã ở trong hai người cũng không phí thêm thời gian làm gì cả.



“Nhảy chứ!”



Nói rồi Lý Nguyên Từ đưa tay ra, Như Mẫn bắt lấy tay cậu rồi hai người cùng nhau nhảy vào phía bên trong.







Trong lúc này, một tập hồ sơ đã được đặt lên trên bàn của viện trưởng Ân Nguyệt, trên đó không chỉ có văn tự của con người, còn có lưu ảnh thạch và lưu âm thạch của các tộc gửi qua.



Đọc từng chữ trên trang giấy vẻ mặt viện trưởng lúc nhăn lại lúc thì giãn ra, khi mỉm cười, khi thì cau có. Người chú tâm vào đống tài liệu trước mắt, đọc đi đọc lại kỹ càng trước khi đưa ra quyết định của bản thân.