Chương 42: Đêm lửa đỏ.
Chìm vào trong mộng cảnh. Những bức tranh thay nhau lướt qua trước mắt, hai con người quay cuồng trong vô định phương hướng.
Dần dần thế giới trước mắt của Lý Nguyên Từ và Như Mẫn chia ra làm hai khung hình. Thế giới biến thành trắng đen, lớp ảnh mờ không ngừng chiếu lại những hình ảnh quen thuộc.
“Cậu có muốn đi tham quan ký ức của tôi không!”
Nói rồi Lý Nguyên Từ quay qua nhìn thẳng vào mắt của Như Mẫn, chờ đợi câu trả lời từ cô.
Thật kỳ lạ, cảm giác như vừa nghe được một câu tỏ tình vậy. Như Mẫn không trả lời, thay vào đó cô gái cất bước tiến vào phía bên trong khung hình không phải là mình.
Người đã đi vào, đến lượt Lý Nguyên Từ cậu lại chần chừ đi lên. Thở dài một hơi, rồi hít vào một hơi, cậu ta cũng bước đi tiến vào bên trong.
….
“Mẹ ơi, con muốn cái này.”
“Được rồi, ăn hết tô của con thì mẹ mua cho.”
“Dạ.”
Cậu bé nghe thấy thế thì vui mừng, bắt đầu và lấy và để thức ăn vào miệng.
“Từ từ thôi không nghẹn.”
Nói rồi người mẹ lấy nước cho cậu uống. Người đàn ông tiếng đến xoa đầu cậu bé rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn thấy là ba của mình liền cười đến típ cả mắt lại. Rồi lại cúi xuống chăm chú sử lý thức ăn.
Người phụ nữ mỉm cười nhìn tới, người đàn ông lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa qua.
“Gì vậy.”
Nhận lấy món quà, người phụ nữ tò mò mà mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay làm bằng bạc.
“Ban nãy đi ngang qua thấy đẹp liền mua về. Thích không?”
“Thích.”
Người phụ nữ cũng híp mắt lại mà cười. Sau đó nàng đưa vòng tay ra trước mặt mà nói.
“Đeo giúp em đi.”
Cầm lấy vòng tay, người đàn ông mở ra chốt khóa rồi đeo lên trên tay người phụ nữ.
Một nhà ba người chậm rãi đi dạo nơi con đường chính của chợ phiên. Cũng chẳng có gì, vì nơi này chỉ là một thôn nhỏ vùng núi, đi hai ba bước là đã hết phiên chợ. Dù không có gì quá thú vị vẫn không làm ảnh hưởng đến sự vui vẻ của gia đình nhỏ.
Một bên nhìn tới mọi thứ Như Mẫn vừa ước ao với sự ngọt ngào của ba người, con mắt cũng không ngừng ngó qua những món hàng ngon có trong mộng cảnh. Có những món cô ăn rồi bỗng thèm ăn lại, có món cô chưa được ăn nên giờ tò mò muốn thử. Tiếc rằng cô chỉ có thể đứng xem mà không thể tác động gì đến khung cảnh xung quanh.
Sau khi đi dạo, gia đình nhỏ bắt đầu bước chân lên đường đi về. Cảnh vật hai bên chầm chậm thay đổi theo từng nhịp bước đi.
Trên lối nhỏ kéo dài đến sơn cốc phía xa, người đàn ông nắm lấy tay người phụ nữ, đứa trẻ nhỏ vui đùa mà chạy phía trước. Trên con đường đất không có lấy một mô đất chứ đừng nói đến đá sỏi trên đường, tựa như một dải lụa được người cẩn thận, tỉ mỉ dệt thành lối về. Hai bên đường là hai hàng cây xanh ngát, che lấy mái đầu những người đi ở phía dưới.
Gió mùa thu thổi qua mái tóc, Như Mẫn bước đi đằng sau ba người, cô bất giác nhắm lại đôi mắt. Dù biết tất cả là giả, chỉ là một phần ký ức của người khác nhưng cô không thể tự chủ được mà muốn cảm nhận sự bình yên của nơi đây. Không khí, ánh sáng, những cơn gió mọi thứ như đang xoa dịu trái tim của cô.
Về đến nhà, cậu nhóc đang vui vẻ chơi đùa liền bị bế lên ghế, lật sách ra bắt đầu phải học bài. Mặt phụng phịu đi xuống, tỏ rõ thái độ không ưa thích. Thấy vậy người bố nói thêm vào.
“Nếu như con có thể làm xong bài tập vào hôm nay, thì tối mai ta sẽ dẫn con đi chơi chợ đêm.”
“Thật ạ.”
“Ừ.”
Vì chuyến đi chơi cậu bé quyết tâm chiến đấu với những bài tập trước mặt. Một tay cầm lấy chiếc chong chóng tre mới mua ban sáng, một tay cầm lấy bút bắt đầu học tập.
Như Mẫn lén lén chạy qua phòng bếp chỉ sợ rằng chậm một chút thôi bản thân cũng b·ị b·ắt đi học bài. Xuống đến nơi hai mắt cô nàng liền tỏa sáng rực rỡ, bởi vì mẹ của cậu nhóc đang làm món canh cá, một trong những món ưa thích của cô.
Bên ngoài người chồng đã ra ngoài sân, bổ lấy một ít củi bỏ vào trong kho, rồi tiến ra vườn rau hái lấy một ít rau xanh dùng cho bữa trưa.
Đến bữa trưa gia đình nhỏ ngồi quanh bàn tròn, bên trên đặt lên ba món. Một tô canh, một đĩa rau xào, cùng một đĩa thịt nấu cùng đậu. Ba người vui vẻ vừa ăn cơm vừa nói chuyện, trong khi Như Mẫn đứng tại một bên chỉ có thể dùng vẻ mặt buồn hiu mà nhìn tới. Cô đành thầm nhủ với lòng rằng khi ra ngoài nhất định phải ăn lấy một bữa thật ngon.
….
Khung cảnh nhanh chóng thay đổi thành buổi tối hôm sau. Cả nhà ba người xuất phát sớm, đi tới chợ đêm. Vẫn con đường cũ, vẫn khung cảnh quen thuộc, vẫn là bình yên đó, khi nắng chiều nghiêng chiếu xuống tán lá xanh.
Đường không dài ra cũng chẳng ngắn lại, khung cảnh này dần làm cô gái quên mất nhiệm vụ của mình. Cứ đi theo đằng sau, mà chẳng rõ thứ gì làm Lý Nguyên Từ ôm lấy mảnh ký ức này đem để vào sâu trong lòng mình.
Không để Như Mẫn chờ lâu. Trong màn đêm bình tĩnh mà yên bình, bỗng nổi lên những đợt sóng nhiệt, khô khốc khó chịu. Lan ra mỗi lúc một nhanh và nhiều hơn. Từ trong bóng tối ngọn lửa lớn như ngửi được mùi máu tươi mà tiến tới.
Một con gấu to lớn cả người chìm trong ngọn lửa đỏ rực cháy, từng bước đi là từng cơn sóng nhiệt cuộn đến. Không chỉ có nhiệt lượng còn có các ngọn lửa phóng ra từ trên người con gấu.
Cao đến 50 m, con gấu không có mắt, phía bên trong chỉ có hai hốc mắt trống rỗng. Hàm răng trắng nhỏ xuống những dòng dung nham nóng bỏng.
“Sinh vật hắc hóa.”
Như Mẫn thầm lẩm bẩm trong khi trước mắt nàng là một quái vật lửa ngày một lớn. Phần đông, không tất cả người dân đều đã lùi về sau chỉ chừa lại một người đàn ông trong bộ đồ màu lam. Ngọn lửa lan ra những căn nhà và sạp hàng trước mặt.
Phía trước là lửa đỏ, phía sau mọi người đứng thành nhóm lớn, trên cùng là vợ con của người. Trong ánh mắt không có kh·iếp sợ chỉ có thù oán và một phần sầu não, bất lực, một phần khát vọng. Nhiều nhất trong ánh mắt mọi người hay là sùng bái.
Người đàn ông từ từ bay lên, nơi cánh tay phải không biết từ bao giờ hiện lên một thanh kiếm. Đạp mạnh vào khoảng không, người lao thẳng về phía trước.
Bên này con gấu gầm lên một tiếng lớn, bổ nhào cả người nhảy qua. Hai tay vươn rộng rồi vồ xuống dưới cùng lúc nhào miệng lên cắn.
Trong lúc này, người đàn ông chém ra một kiếm thẳng đến đầu gấu, sau đó nghiên mình né tránh công kích từ hai bàn tay, ngả người ra sau tránh đi miệng gấu.
Lập tức thực hiện lý ngư đả đỉnh, đạp mạnh bay vọt lên trên.
Gấu hắc hóa, gầm rống ra một tia dung nham phóng lên, dí theo người đàn ông.
Lật người, chân trên kiếm dưới, người đàn ông lao mình thẳng xuống bên dưới. Phá tan dòng dung nham thành các mảnh pháo hoa bay ra khắp phía.
Người phụ nữ xuất ra một tấm khiên tạo thành một màn sáng màu lục ngăn lại các mảnh vỡ lao về phía bên này.
Xuống đến miệng con gấu khép mạnh miệng lại, người đàn ông vung kiếm quét ngang rồi phóng qua ngang. Chém lại một kiếm về phía hốc mắt của con gấu. Lúc này con gấu mới gào lên một tiếng, điên cuồng vung chảo. Lớp lông của nó dựng ngược lên, cứng lại thành một lớp gai dày đặc, lửa trên thân c·háy l·ớn hơn rồi phóng ra các ngọn lửa lan ra thành vòng tròn xuống dưới nền đất.
Tạo thành hoa văn quái dị. Như nhận ra gì đó, người đàn ông không màng một chưởng của gấu lớn vỗ tới mà lao thẳng xuống chém liên hoàn kiếm vào mặt đất. Ngay lúc này người phụ nữ lao ra, dùng tấm khiên đỡ thay một đòn cho người đàn ông.
Sau đó liền nhanh chóng rút đi. Đảo chân, nhảy lên cao. Hợp lấy ánh trăng phía trên, người đàn ông tung ra một vòng nguyệt quang trảm chém thẳng vào hốc mắt của con gấu. Còn chưa kết thúc, người dựng thẳng kiếm đâm tới một chiêu phá không lao vào chính giữa mi tâm. Xuyên qua con gấu.
Tiếng đùng đoàng không ngừng vang lên từ trong thân thể của con gấu. Rồi nó nổ bể ra thành một biển lửa bao trùm tất cả khung cảnh trong tầm mắt.
Sâu trong đó, một bóng dáng của người đàn ông từ từ bước ra.
Ngay giây phút lắng đọng, trong nội tâm Như Mẫn tràn ngập lòng hâm mộ thì lại có một giọng nói vang lên bên tai nàng.
“Đừng si mê, người ta có vợ rồi.”
Tức giận quay người lại không đợi Như Mẫn nổi nóng. Nàng đã bị nắm lấy bàn tay kéo ra khỏi mộng cảnh.
Trừng mắt nhìn đến Lý Nguyên Từ, Như Mẫn biểu thị rõ sự khó chịu của mình ra mặt. Cố lấp liếm qua chuyện khác Lý Nguyên Từ hỏi lại.
“Giờ giúp cậu chứ nhỉ.”
“Không cần!”
Nói rồi cô nàng bỏ đi thẳng một mạch.
Lý Nguyên Từ chỉ còn biết gượng cười, nhìn đến cậu nhóc trong bức tranh ký ức, đôi mắt Lý Nguyên Từ như trầm ngâm điều gì đó.
Khẽ cười, thật như cậu nghĩ, khi có chuẩn bị trước thì bí mật vẫn là bí mật mà thôi. Đã nhảy ra khỏi quả cầu lại không có đồng bạn nơi đây, Lý Nguyên Từ cũng không muốn đứng lại thêm làm gì, nên cậu cũng cất bước đi về.
Cả một chặng đường cứ thế đi đằng sau Như Mẫn mà chẳng nói điều gì.
Hàng cây ngô đồng ngủ lại trong đêm, bên trên ngôi sao sáng thức trắng cùng với vầng trăng.