Chương 43: Nửa năm sau.
Ngày chờ đến đêm thắp lên ngọn đèn, đêm vén màn đón ánh sáng ngày mới. Vòng tròn nhật nguyệt thay nhau chuyển dời.
Con người cũng không ngừng thay đổi, nhỏ lớn ít nhiều gì cũng có đôi chút.
Trong phòng của nữ sinh Như Mẫn mở cửa bước vào, trong lúc Bán Hạ đang ngồi trước khung cửa sổ đọc sách. Cô nàng cuốn lấy tấm khăn lên đầu, nhón chân đi chậm đến sau lưng Bán Hạ rồi bất chợt ôm trầm lấy Bán Hạ.
“Đọc gì đó.”
“Linh lực sơ luận.”
“À, nói mới nhớ. Buổi chiều Nhất Huyên có hẹn đấu cùng với Ân Khuyết ấy.”
“Ủa lại có chuyện gì à. không biết nữa, mà chắc là Ân Khuyết lại làm gì sai rồi. Chiều đi coi không Bán Hạ.”
“Cũng được.”
Nói rồi Bán Hạ gấp lại cuốn sách, đứng lên kéo Như Mẫn ngồi lại xuống ghế. Mở ra cửa sổ cho gió lùa vào phòng, Bán Hạ gỡ ra tấm khăn quấn trên đầu Như Mẫn, rồi nhẹ nhàng lau đầu cho cô. Như Mẫn nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngồi hưởng thụ.
…...
Trong phòng trọng lực hai người Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang mới vừa tập luyện xong. Cả hai nằm lăn ra đất thở hồng hộc.
“Ông luyện sao rồi.”
“Cũng gần xong rồi, cảm giác thêm hai ba ngày nữa là linh hồn sẽ đến cực hạn bắt đầu chuyển qua luyện linh lực là vừa. Còn ông?”
“Cũng hao hao tầm ấy.”
“Nghe nói Ân Khuyết lại bị Tiêu Nhất Huyên hẹn ra đơn đấu?”
“Ừ.”
Người trả lời câu hỏi của Lý Nguyên Từ không phải Trần Anh Khang mà là người mới bước chân đi vào, Tiền Nhất Tiêu.
“Sao giờ ông mới đến Trần Thuật cùng Thạch Quang Hoại đâu rồi, cả Ân Khuyết nữa?”
“Ân Khuyết mới ra cửa, nghe bảo muốn đi tìm hiểu tình báo địch tình gì đó. Về phần Thạch Quang Hoại thì bị Trần Thuật kéo vào mộng cảnh đi thử nghiệm suy nghĩ mới rồi.”
“Vậy có được không đo, từ khi bước vào khai tâm hai người này bỏ bê rèn luyện có chút nhiều rồi đó.”
Nghe Trần Anh Khang lo lắng hỏi thăm hai người còn lại cũng hết cách ai biểu Thạch Quang Hoại cùng phòng với Trần Thuật đâu. Một tên không não một tên ngáo mà liều hai tên này tổ hợp lại phải gọi là tuyệt. Lý Nguyên Từ cũng hay nghĩ ra mấy cái ý tưởng vớ vẩn nhưng có Trần Anh Khang nhắc nhở xem như còn lý trí. Hai người này thì khác, hùa vào là thường thức, nghĩ thêm vào mới đáng sợ.
“Kệ đi, cùng lắm lúc nào cũng kéo hai tên đó ra đánh cho một trận như là Tiêu Nhất Huyên đánh Ân Khuyết vậy.”
“Mấy ông cũng phải b·ạo l·ực thế à.”
“Vậy ông tính làm sao.”
Câm nín, Tiền Nhất Tiêu mà có cách còn nói làm gì, tuy là Lý Nguyên Từ làm lớp trưởng lớp một uy vọng cũng như thực lực không có ai bắt bẻ gì. Nhưng chính cậu ta lại không quá muốn quản mọi người thành ra mọi sự trong lớp hay là Tiền Nhất Tiêu phải đứng ra điều đình. Hai cha này cùng ở lớp một, tựa như hai hũ bom có thể nổi bất kỳ lúc nào làm Tiền Nhất Tiêu không để ý quan tâm không được.
“Không nói đến mấy người kia nữa, còn ông luyện tập sao rồi. Mà nghe nói phá cảnh cửu luyện ông có thể gầy xuống cơ mà.”
“Thói quen rồi, tự nhiên gầy lại thấy không quen, cảm giác như mình bị bệnh ấy. Tiến độ tu luyện hay là vẫn ổn chắc thêm một tuần là viên mãn. Hai ông thì sao.”
“Đều hai ba ngày nữa.”
Khỉ thật, chửi thầm một câu bản thân. Tiền Nhất Tiêu rất nhiều lần tự nhủ không nên so sánh, không nên so sánh. Nhưng cứ lâu lâu cậu lại vu vơ hỏi đến và kết quả lúc nào cũng làm tự mình khó chịu.
“À còn một chuyện nữa, sắp tới sẽ tổ chức tân sinh đại chiến khu vực tây bắc đấy.”
“Không phải toàn Cựu Địa à.”
“Không, mấy cảnh giới này người ta lười tổ chức, đến khi bước vào võ giả mới tổ chức một lần.”
“Mà không đúng. Ông có phải người Cựu địa không đấy, cái này cũng không biết.”
“Chịu, nhà nghèo sống trong núi với cả hồi nhỏ thời gian lớn dùng để tập luyện liền không có để ý nhiều như vậy.”
Nói đến nước này Tiền Nhất Tiêu và Trần Anh Khang cũng không biết nói gì. Trần Anh Khang tiếp lời Tiền Nhất Tiêu.
“Cựu Địa bốn năm sẽ tổ chức một lần võ giả thi đấu, tính ra còn hai năm nữa là tới lần tiếp theo rồi. Khi đó chúng ta có thể đi tham quan một chút.”
“Chỉ tham quan thôi sao?”
“Chứ ông muốn gì, là võ giả thi đấu chứ không phải học viên thi đấu hay cùng tuổi thi đấu. Chỉ cần trong cảnh giới võ giả liền được. Ông nhắm trong hai năm đến được võ giả hậu kỳ sao, cho là có đi nữa cũng có người mài mấy chục năm. Phần thằng cũng chia làm năm, năm mà thôi.”
“Đâu ra, lần tới là đoàn chiến, kéo được năm người cùng vào hậu kỳ mới chia năm năm được.”
Tiền Nhất Tiêu vừa dứt lời, Trần Anh Khang liền nhảy ra phản bác. Tiền Nhất Tiêu dự định rủ hai người đi xem chiến, vừa vô đã mải nói chuyện bây giờ Tiền Nhất Tiêu mới có cơ hội nói ra. Nghỉ ngơi xem như cũng tàm tạm, hai người Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang hẹn Tiền Nhất Tiêu ở dưới cửa ký túc xá rồi quay về tắm rửa thay đồ.
…..
Trong lúc này Tưởng Thành và Phạm Hình Luật cũng đang tập đối chiến, một người bạn cùng lớp với Tưởng Thành tiến đến đưa cho cậu một lá thư. Hai người ngừng lại, thấy Tưởng Thành sau khi đọc thư thì lông mày không khỏi nhăn lại. Phạm Hình Luật tiến tới vỗ vai cậu một cái rồi nói.
“Nay tập đến đây thôi, ông về tắm rửa đi tí hai người chúng ta đi quan chiến.”
“Quan chiến?”
“Ân Khuyết cùng với Tiêu Nhất Huyên.”
“Được rồi.”
Nói xong Tưởng Thành quay người bước đi, Phạm Hình Luật cũng rời khỏi.
…..
Khi ba người Trần Anh Khang đến nơi trong sân đã tụ tập không tí người. Không chỉ học viên ban đặc chiêu mà còn có cả học viên ban chiến đấu và ban khoa học. Người xem chiến nhiều, tò mò nhiều mà thuần túy hóng hớt cũng không có ít. Cá biệt còn có một bộ phận giảng viên cùng nhân viên trong trường đặc biệt tới để nhìn Ân Khuyết bị chê cười. Chuẩn bị thêm một trang nữa vào cuốn sách ‘mặt tối của Ân Khuyết.’
Khi tới nơi, hai người Trần Thuật và Thạch Quang Hoại đã đến trước. Đang đứng cạnh Ân Khuyết đấm bóp cho người trước khi tiến vào trận chiến.
Bên này cũng không yếu thế, các bạn nữ bu lại, cổ vũ Tiêu Nhất Huyên.
“Rồi rốt cuộc sao hai người lại đánh lên vậy.”
Khi hai người Tưởng Thành và Phạm Hình Luật tiến tới, nhập vào với ba người thì tâm bát quái của mọi người lại đi lên. Bốn người nhìn đến Tiền Nhất Tiêu, nhưng Tiền Nhất Tiêu lại biểu thị mình cũng không có biết.
“Ông cũng không biết.”
“Chịu đấy, mấy người không phải không biết Ân Khuyết một ngày có thể nói nhiều bao nhiêu. Mà trong đống đó phần lớn là vô nghĩa. Tôi sao biết được trong đống đó câu nào là lý do đâu.”
“Nói cũng đúng, hay là hỏi nhóm nữ sinh xem sao.”
Nhìn tới phía đối diện, hay là Trần Anh Khang vẫn lý tính hơn.
“Bỏ đi, không khéo chúng ta đi qua cũng bị kéo lên cừu thị mất.”
Hai nhân vật chính đã lên đài mọi người cũng không phải chờ thêm quá lâu.
Vẫn phong cách cũ, thuần túy t·ấn c·ông. Tiêu Nhất Huyên lao thẳng lên c·ướp công. Trong nửa năm này ngoài rèn luyện thể chất, tu luyện linh hồn các học viên cũng đã bước đầu học tập có bài bản các chiêu thức cơ bản.
Có nền tảng từ trước mọi người khá nhanh nắm được yếu khuyết và thuần thục.
Nhìn hai người trên sân đánh có qua có lại, có công có thủ liền nhận ra họ tiến bộ có bao nhiêu lớn. Nếu hình ảnh hai người đối chiến lúc mới vào có thể hiện ngay cạnh bên liền càng dễ biểu hiện ra khoảng cách.
Hiện tại con đường mỗi người đi tuy là chưa cố định nhưng cũng đã có một số chuyên về nhất định.
Không chỉ nói vê công hay thủ, còn có nhiều biến hóa khác. Chưa xác định được võ hồn nhưng tìm được bản tâm cũng là một tiêu chí lớn để xác định phong cách chiến đấu.
Như có thể thấy ở trên sân. Trước đó Ân Khuyết cũng lựa chọn né tránh làm chủ, ỷ vào tốc độ mà thủ thắng nhưng giữa hai cái vẫn có khác biệt. Trước đây Ân Khuyết cố gắng duy trì khoảng cách tìm ra yếu điểm rồi t·ấn c·ông sau đó liền nhanh chóng rút lại. Hiện tại Ân Khuyết vẫn dữ cách đánh này nhưng đã chuyển nhiều hơn sang cận chiến, không nhất thiết phải tìm ra yếu điểm mà công, ngược lại thiên về đôi công hơn.
Trước đó cách đánh của cậu có phần giống một sát thủ du đấu hiện tại giống một đấu sư thiên về tốc độ.
Khác với Ân Khuyết, cách đánh của Tiêu Nhất Huyên lại y hệt như cũ. Vẫn lấy công làm chủ, lấy lực phá chiêu, đòn đánh ngay thẳng, chỉnh chu từng đòn thế một. Luôn hướng tới, từ đó tạo ra một tràng khí vô hình ép tới. Nói là dữ nguyên lại cảm giác nàng ta mạnh lên không tí, nhất là cái khí thế kia, đặt mình vào vị trí của Ân Khuyết ai nấy đền cảm thấy áp lực.
Trận chiến không quá đặc sắc nhưng cũng vượt qua mong đợi của không ít người. Kết quả cuối cùng hay là Ân Khuyết vẫn thất bại. Hai người đều chăm chỉ rèn luyện và tiến lên nhưng độ chú tâm thì lại là chuyện khác.
Vấn đề này rất quan trọng, nếu chỉ là trong đánh vui xuất hiện thì không đáng là gì. Nhưng nếu không phải, thì lại là một vấn đề lớn. Lơ là không chú tâm vào đối thủ, không thua liền không có đạo lý.