Chương 6: Thiết đầu chiến, cuồng phong bão tố luân hồi thức.
Vốn định giữ làm át chủ bài đến cuối cùng mới lộ ra để giành chiến thắng, ai ngờ đời không như là mơ.
Tuy rằng bước vào cực cảnh bất hoại những mũi ám khí phổ thông như thế này chẳng thể tạo thành vĩnh viễn tổn thương nhưng để ám khí đánh xuyên qua yếu hại cũng phải c·hết như thường. Ngoài ra, bước vào cực cảnh thân thể hai người đã được thăng hoa một lần lại không tặng kèm thăng hoa thể tinh thần. Đau vẫn là đau huống chi còn bị xuyên qua thân thể như con nhím.
Qua lần trước họ đã được phổ cập một đợt kiến thức nho nhỏ coi như phúc lợi học viên cực cảnh cũng được mà xem thành các vị kia thấm thía nhắc nhở lại càng đúng hơn. Nói đơn giản chính là ‘ta nói nhóc con không phải như thế chơi, tàn đời lại đổ cho học viện chúng ta không biết cách giáo dục. Mạng nhỏ của ngươi không quan trọng nhưng danh tiếng của học viện thì chúng ta phải giữ gìn.’
Mức cực hạn trong những căn phòng chức năng nơi đây đều để rèn luyện hậu kỳ khai tâm cảnh. Kèm theo lý giải còn có thêm một bài thuyết trình về khác biệt giữ hai cảnh giới.
Cửu luyện cảnh đơn giản chỉ là quá trình chuyển hóa không vật chất thành nguồn năng lượng đi rèn luyện thân thể. Trong quá trình đó có các điểm cần lưu ý nào, các bí mật hay lộ tuyến tốt nhất để rèn luyện vị giáo sư già cũng lười nói lại. Không kể ra cũng biết hai tên nhóc này chắc chắn có người chỉ dạy từ trước đó. Không thì dù là thiên tài hay quỷ tài đi chăng nữa cũng chẳng thể tự mình luyện thành ở cái độ tuổi này. Không nói đến việc luyện sai cách gây ra bao nhiêu t·ai n·ạn, các phương thuốc đắp, ngâm tắm hay thoa dược cũng không phải ai cũng biết, loại bình thường được bầy bán ngoài đường không biết phải kém hơn bao nhiêu phần.
Ở thế giới nào cũng vậy, ‘nghèo văn phú võ’ không có một ít tài lực đều khỏi mơ đi được quá cao.
Trừ phi thiên phú sánh ngang thần minh hoặc thậm chí là thần minh chuyển thế thì may ra có cửa.
Trọng tâm bài giảng ngoài giờ của vị giáo sư già chủ yếu nằm ở phần khai tâm cảnh.
Khai tâm cảnh là một quá trình khai phá bản tâm, tìm kiếm linh hồn của mỗi người. Sử dụng không vật chất nuôi nấng linh hồn trở lên lớn mạnh. Tâm của linh hồn chính là căn cơ của tất cả. Nó có thể là một chấp nhất, một loại tín nhiệm một tham vọng hay một dục vọng cũng đều có thể trở thành trung tâm để làm neo điểm. Một khi tìm được điểm này chính là bước chân vào khai tâm cảnh.
Sơ kỳ khai tâm cảnh chủ yếu rèn luyện linh hồn đây là quá trình nuôi nấng nó lớn mạnh. Khi linh hồn trở nên đủ cường đại, có thể tự chủ chuyển hóa một bộ phận tiếp nhận không vật chất chuyển hóa thành linh lực cũng chính là lúc người tu luyện bước vào trung kỳ khai tâm cảnh.
Khi linh hồn đạt đến ngưỡng cao nhất mà thân thể có thể chứa đựng là lúc chuyển từ nuôi nấng linh hồn qua cô đọng linh hồn. Trong quá trình này hiệu suất chuyển hóa không vật chất thành linh lực dần nâng cao, đây là quá trình tu luyện trong hậu kỳ khai tâm cảnh. Không ngừng mài giũa và cô đọng. Đến khi linh hồn không thể cô đọng được nữa mới sử dụng linh lực rèn luyện linh hồn. Trong quá trình này chỉ có hai khản năng, hoặc linh hồn bị linh lực đánh phế đi, hoặc từ trong quá trình này linh hồn được thăng hoa mở rộng và đản sinh ra được võ hồn.
Lúc này người tu luyện đã chính thức trở thành võ giả.
Trong quá trình này, dù đã biết từ trước đó hai người vẫn một mực yên lặng lắng nghe. Không chỉ vì tôn trọng mà còn là vì sự tham lam tri thức. Dù đã biết, đã từng nghe nói, cũng không thể ngăn cản việc họ tiếp tục tìm tòi và suy nghĩ về nó. Chú tâm lắng nghe từng câu chữ, cố gắng moi móc ra điểm khác biệt nhỏ nhoi để biến nó thành trọng điểm tiến tới của bản thân.
Sau bài giảng, vị giáo sư già vui vẻ rời đi. Từ trên khuôn mặt của cả hai, hắn liền có thể nhận ra cả hai đã được biết từ trước, nhưng điều đó không làm hứng thú giảng dạy của hắn bị vơi đi. Ngược lại càng cao hứng hơn không chỉ. Sự chăm chú của hai người vào từ câu chữ được vị giáo sư già nhìn vào trong mắt lưu vào trong tâm. Một sự vui vẻ không tên hiện lên trong lòng người.
Tiếp sau đó lại có hai vị đến giảng. Không có gì mới, không đúng là giống y chang người ban đầu làm hai đứa nhóc không khỏi nghĩ đến có phải hay không chỉ là một người cải trang hay tất cả đã được viết thành khuôn sẵn. Dù trong lòng nghĩ như thế nào cả hai vẫn chăm chú lắng nghe làm cho hai vị đến sau cũng cùng tâm tình với vị giáo sư già phía trước vui vẻ mà rời đi.
Cũng từ quá trình này Lý Nguyên Từ tìm ra một điểm thú vị. Đó là áp lực, một áp lực đủ lớn có thể tạo ra một lực lớn. Tuy không thể so với linh lực khi nó yếu hơn, cần nhiều yếu tố hơn và có nhiều hạn chế hơn, nhưng không thể không nói nó cũng có thể tạo thành cục diện khác biệt không hề nhỏ.
Từ các tia máu bắn ra trong phòng trọng lực có thể thấy khi bị ép thành một tia nhỏ và được bắn ra với áp lực lớn cũng có thể tạo thành sát thương ngược trở lại thân thể cực cảnh của hai người.
Nhưng việc sử dụng tia máu không nằm trong lựa chọn hàng đầu của Lý Nguyên Từ. Chưa nói đến cách chơi hại mình trước đánh người sau này có phải tốt nhất hay không riêng về độ đau thôi cũng làm Lý Nguyên Từ hạ nó xuống vài bậc trong chuỗi các lựa chọn của mình.
Trong bài giảng của vị giáo sư già có một phần liên quan đến việc sử dụng linh lực khu động phong. Một kỹ xảo thú vị và thực dụng. Từ đó đưa đến cho Lý Nguyên Từ một lựa chọn mà đến hiện tại cậu cho là tốt nhất.
Không kịp thay đổi tư thế để né ám khí, Lý Nguyên Từ dùng lực mạnh chống hai tay xuống đất. Bàn tay không để thành dạng chưởng thông thường mà hơi khum vào giữ tạo thành một không gian hình chóp nón phía bên trong lòng bàn tay. Khi vừa chạm đất liền phát lực đẩy thẳng. Tạo ra áp lực cộng với lực tay đẩy xuống cùng phản lực đẩy lên làm cả người Lý Nguyên Từ bắn ngược đi ra. Nhưng vì lần đầu thực nghiệm lý thuyết mình mới nghĩ ra làm Lý Nguyên Từ chuyển hướng không được như mong đợi bị hai mũi ám khí đâm vào người một cái vào đùi một cái găm vào cạnh bụng.
Trong lúc Lý Nguyên Từ, vật lộn với sáng kiếm mới của mình, Trần Anh Khang chỉ muốn quay người tắt ngay cái màn chơi địa ngục này đi. Nhìn lít nhít các lỗ phóng ám khí trên tường cậu liền không rét mà run. Không phải người mắc chứng sợ những lỗ nhỏ mà có lẽ cũng sắp rồi.
Chưa cần quay người lại Trần Anh Khang đã muốn khóc cạn cả nước mắt. Hiện tại nút tắt đã hiện lên trong tầm mắt cậu tiếc rằng nó không nằm trong tầm tay.
Chẳng hay từ bao giờ núi tắt đã được chuyển qua bờ tường đối diện.
Chuẩn bị hít sâu hơi, lấy lại bình tĩnh cùng việc cố gắng tịnh tâm nghe lấy tiếng ám khí để nén ra hết mức có thể các ám khí, rồi lao qua bên kia bờ tường. Ngay lúc này Trần Anh Khang lại nghe thấy một tiếng hô to.
“Phong nhận thuật”
Ệt còn có thể chơi như thế. Trố mắt nhìn sang, Trần Anh Khang nhìn thấy Lý Nguyên Từ khum hai lòng bàn tay lại sau đó vỗ vào nhau tạo thành một tia khí bắn ra đâm thẳng đến một mũi ám khí làm ám khí bay chệch hướng.
“Soái không soái”
Lý Nguyên Từ biết được có người nhìn qua liền không kìm được mà tự đắc một hồi.
Một kẻ lơ là nhìn qua, một tên lơ đãng khoe khoang. kết quả là mỗi người tự ăn phải ám khí, Lý Nguyên Từ trúng hai mũi thêm trước đó nữa là bốn mũi. Trần Anh Khang ăn liền một lúc ba mũi, cả ba dùng góc độ khác nhau nhưng nhất chí đều đâm vào phần lưng của hắn.
Chẳng kịp nghĩ rõ nguyên lý trong đó Trần Anh Khang liền vội vàng học theo cái gọi là ‘phong nhận thuật’.
Phòng ám khí tầng một từ đó không ngừng vang lên tiếng ‘phạch, phạch’ làm người đi qua đỏ mặt tía tai, không có hình ảnh liền làm người khác mở rộng tư duy suy nghĩ, mà thường những kiểu đoán mò thế này đều không được trong sáng cho lắm.
Qua một hồi sử dụng phong nhận thuật, Trần Anh Khang cũng đã hiểu rõ chỉ là thành quả cũng không được sáng sủa cho lắm. Ngoại trừ ngăn cản các ám khí đánh thẳng vào chỗ yếu hại ra thì những chỗ khác giờ cũng đã như con nhím.
Đều là lực không đủ dùng, đành phải lựa chọn lấy hay bỏ. Có cái, không phải bao giờ đời cũng cho ta lựa chọn. Lần này, Trần Anh Khang vừa mới bật nhảy rơi xuống còn chưa sinh ra lực mới để né tránh liền có hai mũi ám khí lao thẳng vào hai con mắt. Nếu có quyền lựa chọn thì đó chính là mù mắt trái hay mắt phải. Đều toang như nhau, trong lúc nguy cấp liền có một tia điện xoẹt qua não Trần Anh Khang. Một tay cậu sử dụng phong nhận thuật hướng về phía ám khí bên phải, một bên nén khí trong miệng phun một miếng nước bọt vào mũi ám khí bên trái.
May mắn thoát kiếp người chột Trần Anh Khang liền thấy ánh mắt kinh bỉ của Lý Nguyên Từ. Trần Anh Khang hùng hồn nói qua.
“Nhìn cái gì mà nhìn, này là chiêu thức cực kỳ lợi hại của ta gọi là… gọi là thủy phong áp biết chưa hả.”
Vẫn giữ dáng vẻ khinh khỉnh muốn ăn đòn của mình, Lý Nguyên Từ phản pháo ngay một câu.
“ Cái gì thủy long áp, nhìn anh đây thể hiện đây này.’’
Nói xong mặc kệ trên người gắn lấy một đống ám khí nhìn có bao nhiêu rách nát, Lý Nguyên Từ liền mở ra hai cánh tay bắt đầu quạt trả điên cuồng cùng với hô lớn.
“Phượng hoàng phong bạooooooooo”
Tên thì kêu, nhìn thì ghê mà tác dụng chẳng được bao nhiêu. Áp lực gió không đủ lớn không đánh lệch được bao nhiêu ám khí không nói, còn làm chói âm thanh không nghe ra phương hướng ám khí phóng đến. Điển hình lợi bất cập hại. Nếu nói có tác dụng chi bằng nói ăn may hai tay vung bậy cũng đánh ra được không ít ám khí.
Nhưng như vậy người tổn thương lớn nhất lại trở thành Trần Anh Khang. Nghe không được gì còn bị mấy mũi ám khí bên cạnh bắn sang. Không những thế những mũi ám khí này nếu là lao thẳng qua thì chẳng nói làm gì. Không có gia tốc lớn, phóng đến khản năng cao không phá được làn da của Trần Anh Khang tiếc rằng nó không chỉ phóng đến, còn bẻ hướng các mũi ám khí phóng ra trong phòng, làm việc né tránh càng trở nên vô nghĩa.
Chịu hết nổi, Trần Anh Khang cũng tung đại chiêu.
“Thủy long vũ.”
Hô xong Trần Anh Khang liền phu ra lượng lớn nước bọt bắn tung toé.
Thấy thế Lý Nguyên Từ liền kinh hoàng né tránh, lui một bước để tiến đến ngu người hơn. Lý Nguyên Từ một lần nữa hô lớn.
“Cuồng phong bão tố luân hồi thức.”
Vừa quay vòng tròn, Lý Nguyên Từ vừa khua múa tay chân loạn xạ, thôi cũng làm Lý Nguyên Từ hạ nó xuống vài bậc trong chuỗi các lựa chọn của mình.
Trong bài giảng của vị giáo sư già có một phần liên quan đến việc sử dụng linh lực khu động phong. Một kỹ xảo thú vị và thực dụng. Từ đó đưa đến cho Lý Nguyên Từ một lựa chọn mà đến hiện tại cậu cho là tốt nhất.
Không kịp thay đổi tư thế để né ám khí, Lý Nguyên Từ dùng lực mạnh chống hai tay xuống đất. Bàn tay không để thành dạng chưởng thông thường mà hơi khum vào giữ tạo thành một không gian hình chóp nón phía bên trong lòng bàn tai. Khi vừa chạm đất liền phát lực đẩy thẳng. Tạo ra áp lực cộng với lực tay đẩy xuống cùng phản lực đẩy lên làm cả người Lý Nguyên Từ bắn ngược đi ra. Nhưng vì lần đầu thực nghiệm lý thuyết mình mới nghĩ ra làm Lý Nguyên Từ chuyển hướng không được như mong đợi bị hai mũi ám khí đâm vào người một cái vào đùi một cái găm vào cạnh bụng.
Trong lúc Lý Nguyên Từ, vật lộn với sáng kiếm mới của mình, Trần Anh Khang chỉ muốn quay người tắt ngay cái màn chơi địa ngục này đi. Nhìn lít nhít các lỗ phóng ám khí trên tường cậu liền không rét mà run. Không phải người mắc chứng sợ những lỗ nhỏ mà có lẽ cũng sắp rồi.
Chưa cần quay người lại Trần Anh Khang đã muốn khóc cạn cả nước mắt. Hiện tại nút tắt đã hiện lên trong tầm mắt cậu tiếc rằng nó không nằm trong tầm tay.
Chằng hay từ bao giờ núi tắt đã được chuyển qua bờ tường đối diện.
Chuẩn bị hít sâu hơi, lấy lại bình tĩnh cùng việc cố gắng tịnh tâm nghe lấy tiếng ám khí để nén ra hết mức có thể các ám khí, rồi lao qua bên kia bờ tường. Ngay lúc này Trần Anh Khang lại nghe thấy một tiếng hô to.
“Phong nhận thuật”
Ệt còn có thể chơi như thế. Trố mắt nhìn sang, Trần Anh Khang nhìn thấy Lý Nguyên Từ khum hai lòng bàn tay lại sau đó vỗ vào nhau tạo thành một tia khí bắn ra đâm thẳng đến một mũi ám khí làm ám khí bay chệch hướng.
“soái không soái”
Lý Nguyên Từ biết được có người nhìn qua liền không kìm được mà tự đắc một hồi.
Một kẻ lơ là nhìn qua, một tên lơ đãng khoe khoang. kết quả là mỗi người tự ăn phải ám khí, Lý Nguyên Từ trúng hai mũi thêm trước đó nữa là bốn mũi. Trần Anh Khang ăn liền một lúc ba mũi, cả ba dùng góc độ khác nhau như nhất chí đều đâm vào phần lưng của hắn.
Chẳng kịp nghĩ rõ nguyên lý trong đó Trần Anh Khang liền vội vàng học theo cái gọi là ‘phong nhận thuật’.
Phòng ám khí tầng một từ đó không ngừng vang lên tiếng ‘phạch, phạch’ làm người đi qua đỏ mặt tía tai, không có hình ảnh liền làm người khác mở rộng tư duy suy nghĩ, mà thường những kiểu đoán mò thế này đều không được trong sáng cho lắm.
Qua một hồi sử dụng phong nhận thuật, Trần Anh Khang cũng đã hiểu rõ chỉ là thành quả cũng không được sáng sủa cho lắm. Ngoại trừ ngăn cản các am khí đánh thẳng vào chỗ yếu hại ra thì những chỗ khác giờ cũng đã như con nhím.
Đều là lực không đủ dùng, đành phải lựa chọn lấy hay bỏ. Có cái, không phải bao giờ đời cũng cho ta lựa chọn. Lần này, Trần Anh Khang vừa mới bật nhảy rơi xuống còn chưa sinh ra lực mới để né tránh liền có hai mũi ám khí lao thẳng vào hai con mắt. Nếu có quyền lựa chọn thì đó chính là mù mắt trái hay mắt phải. Đều toang như nhau, trong lúc nguy cấp liền có một tia điện xoẹt qua não Trần Anh Khang. Một tay cậu sử dụng phong nhận thuật hướng về phía ám khí bên phải, một bên nén khí trong miệng phun một miếng nước bọt vào mũi ám khi bên trái.
May mắn thoát kiếm người chột Trần Anh Khang liền thấy ánh mắt kinh bỉ của Lý Nguyên Từ. Trần Anh Khang hùng hồn nói qua.
“Nhìn cái gì mà nhìn, này là chiêu thức cực kỳ lợi hại của ta gọi là… gọi là thủy phong áp biết chưa hả.”
Vẫn giữ dáng vẻ khinh khỉnh muốn ăn đòn của mình, Lý Nguyên Từ phản pháo ngay một câu.
“ Cái gì thủy long áp, nhìn anh đây thể hiện đây này.’’
Nói xong mặc kệ trên người gắn lấy một đổng ám khí nhìn có bao nhiêu rách nát, Lý Nguyên Từ liền mở ra hai cánh tay bắt đầu quạt trả điên cuồng cùng với hô lớn.
“Phượng hoàng phong bạooooooooo”
Tên thì kêu, nhìn thì ghê mà tác dụng chẳng được bao nhiêu. Áp lực gió không đủ lớn không đánh lệch được bao nhiêu ám khí không nói, còn làm chói âm thanh không nghe ra phương hướng ám khí phong đến. Điên hình lợi bất cập hại. Nếu nói có tác dụng chi bằng nói ăn may hai tay vung bậy cũng đánh ra được không ít ám khí.
Nhưng như vậy người tổn thương lớn nhất lại trở thành Trần Anh Khang. Nghe không được gì còn bị mấy mũi ám khi bên cạnh bắn sang. Không những thế những mũi ám khi này nếu là lao thẳng qua thì chẳng nói làm gì. Không có gia tốc lớn, phóng đến khản năng cao không phá được làn da của Trần Anh Khang tiếc rằng nó không chỉ phóng đến, còn bẻ hướng các mũi ám khí phóng ra trong phòng, làm việc né tránh càng trở nên vô nghĩa.
Chịu hết nổi, Trần Anh Khang cũng tung đại chiêu.
“Thủy long vũ.”
Hô xong Trần Anh Khang liền phun ra lượng lớn nước bọt bắn tung toé.
Thấy thế Lý Nguyên Từ liền kinh hoàng né tránh, lui một bước để tiến đến ngu người hơn. Lý Nguyên Từ một lần nữa hô lớn.
“Cuồng phong bão tố luân hồi thức.”
Vừa quay vòng tròn, Lý Nguyên Từ vừa khua múa tay chân loạn xạ, lần này tuy cũng chẳng tốt hơn là bao nhưng được cái các mũi ám khí găm vào thân thể bị lực li tâm bắn ra gần hết. Lại va trạm với các mũi tên phóng tới làm nó b·ị đ·ánh lệch đi.
Không chịu thua kém Trần Anh Khang cũng hô lớn.
“Nộ vũ tứ hải.”
Vừa quay tròn vừa phun nước bọt.
Trong phòng ám khí sau đó liền trở thành cuồng phong, bão tố, vũ hải ngập trời. Hai tên điên, chẳng màng tắt đi công tắc nữa mà lo tự mình chơi vui đến quên trời quên đất.
Được cái Trần Anh Khang không bị hôi miệng, Lý Nguyên Từ không bị viêm cánh không thì thật đáng sợ, thật đáng sợ.