Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 55: Kế hoạch phía sau.




Chương 55: Kế hoạch phía sau.



Đi ra khỏi thành, men theo một con đường nhỏ hướng về phía tây hai người chạy gấp khoảng hai đến hai tiếng rưỡi mới đến nơi.



Một căn nhà nhỏ ở ven bìa rừng. Nhìn có vẻ cũ kỹ nhưng đi vào trong lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.



Cả căn phòng được chiếu sáng bằng các ánh nến ấm màu vàng, bên trên trần cũng có một chiếc đèn pha lê màu cùng tông với ánh nến, được phát sáng nhờ những khối đá ‘Ô Thiết’ một loại khoáng thạch chất lượng thấp.



Phòng không lớn chỉ tầm ba mét vuông ở phòng khách, một căn bếp nhỏ và một chiếc giường đơn được đặt ở phòng ngủ có ngăn cách với phòng khách bằng một tấm rèm thưa.



Căn nhà được làm từ gỗ sơn một nước sơn nhạt, hơi vàng nhằm tôn lên các vân gỗ. Bên trong được trang trí bằng nhiều tấm thảm dệt, một bộ ghế lớn đặt dưới cửa sổ, bên trên khung cửa treo lấy vài chậu cây nhỏ.



Cô gái bước vào phòng trước, Trần Anh Khang bước theo sau. Vừa vô cô gái đã lộn nhào một vòng để lại Trần Anh Khang dẫm lên tấm thảm. Những tơ lưới màu trắng nhanh chóng phóng lên từ trên chiếc thảm tựa như một bông hoa nở ngược ôm trọn lấy Trần Anh Khang. Cuốn chặt Trần Anh Khang, kéo cậu ta ngã xuống.



Xác định Trần Anh Khang không còn sức phản kháng, cô gái cẩn thận tiến tới. Bốn mắt nhìn nhau, Trần Anh Khang nhoẻn miệng cười. Cô gái thì nhăn cả mặt lại.



“Sao lại đi theo tôi.”



“Vì em đẹp.”



…. Nếu không phải mới được người ta giúp đỡ, cô đã sút cho tên này một cước.



“Sao lại đi theo tôi.”



“Ưa thích.”



Không biết vì sao Trần Anh Khang bỗng nổi nên một cơn ngứa miệng muốn đùa giỡn một hồi. Hẳn là khó chịu bị trói đây mà.



Ý thức được khó khăn trong giao tiếp cô gái hơi giải thích một chút. Trần Anh Khang cũng không có ý định giỡn lâu, dù gì cậu cũng cần có thêm thông tin từ việc đối thoại.



“Rồi hiện tại có thể nói cho tôi biết lý do không?”



“Trước đó phải nói rõ trước. Này là một cuộc trao đổi nên cô hỏi một câu, tôi trả lời một câu sau đó lại ngược lại. Được chứ?”



“Được.”





“Vì thấy cô chú ý vào Phùng Lâm.”



“Hai người có quan hệ gì.”



“Đồng câu hỏi, cô trả lời trước.”



Nghĩ nghĩ một hồi, cô gái quyết định nói thật nhưng vẫn giữ lại một chút.



“Tôi thích anh cậu ta.”



‘Vậy là biết đến người anh đó sao,’ lặng nghĩ một hồi, Trần Anh Khang mới nói.



“Khách trọ.”



Hơi ngạc nhiên một chút, cô gái chẳng hiểu nổi khách trọ có nghĩa là gì. Hết cách Trần Anh Khang đành phải giải thích sơ qua. Đến đoạn lý do nhóm người họ tới thành Nhạc Trạc, Trần Anh Khang cũng không có che giấu. Ngược lại cậu ta còn nói ra một cách rõ ràng, từ những tin tức mình bỏ ra Trần Anh Khang muốn nhìn thấy biểu hiện mà cô gái thể hiện ra là gì.



Là một người không có bao nhiêu trải nghiệm, cô nàng nhanh chóng tiến vào cục mà Trần Anh Khang bày ra.



Buồn, bất đắc dĩ, giận, oán hận, mong chờ…. tuy không hiểu ý nghĩa của những biểu hiện cảm xúc này nhưng Trần Anh Khang tin chắc này là một nhân vật quan trọng trong câu chuyện này.



Dứt khoát Trần Anh Khang chơi bài ngửa, dù sao cứ quay mãi cậu chàng cũng thấy khó chịu. Vả lại thời gian thuốc sắp có hiệu lực rồi đến đó có khi lại khó hỏi chuyện.



“Là học viên của học viện Lam Thiên sao?”



“Đúng vậy.”



Nghe thấy vậy cô gái không có hoàn toàn tin tưởng nhưng ánh mắt cũng dịu đi không ít.



“Còn cô là ai.”



Lần này cô gái bỏ ra thời gian suy nghĩ khá là lâu. Trầm ngâm một hồi cuối cùng chẳng bịa ra được câu chuyện nào hợp lý. Vì muốn moi thêm thông tin cô gái đành thành thật trả lời.



“Tôi là con gái của vị thương gia họ Phạm trong câu truyện của anh.”





“Không phải. Lão quản gia nói con gái của Phạm gia đã về rồi mà.”



“Về rồi sao.”



Một phần ngạc nhiên hiện rõ lên trên khuôn mặt sau đó liền là lo lắng, cô gái gấp lòng mà hỏi lại.



“Còn Phùng Lạc thì sao?”



‘Phùng Lạc, tên của anh Phùng Lâm đây sao!’



“Không biết nữa. Sao cô không đến hỏi thử xem sao?”



Lúc này cô gái bắt đầu lâm vào xoắn xuýt. Một mớ lộn xộn hiện lên trong đầu cô. Cô gái không nói với Trần Anh Khang nữa mà tiến đến ghế, ngồi xuống bên cửa sổ ngồi trầm ngâm.



Lúc này trên tay đeo sẵn đôi bao tay long lân, Trần Anh Khang nhẹ nhàng xé đứt các sợi dây đang quấn quanh người.



Sau một hồi cô gái mới nhận ra hành động của Trần Anh Khang. Muốn đứng lên ngăn lại, không ngời đúng lúc này, cả thân thể của vô bỗng thoát lực mà ngã ra ghế.



Từ từ đứng người dậy, ánh mắt của Trần Anh Khang trở lên lãnh đạm hẳn ra.



“Một chút bảo hiểm nhỏ mà thôi.”



Nói rồi Trần Anh Khang nhét một viên thuốc vào miệng cô gái. Thuận tay nhấc lên viên ngọc màu tím mà cô gái đang đeo trên cổ.



“Hình như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao rồi thì phải. Cô có gì muốn nói hay không?”



Thế chủ động thay đổi. Cô gái cần phải suy xét nhiều hơn những vấn đề. Trước hết phải chờ cho dược lực phát huy tác dụng, lúc này cũng là thời gia cả hai chừa ra cho cô suy nghĩ.



“Anh tính làm như thế nào?”



“Đưa cả người cả ngọc cho Phạm gia, hoàng thành nhiệm vụ.”



“Sau đó?”





“Về lại học viện.”



“Chỉ thế thôi.”



Đưa hai tay ra mà ra vẻ đúng là như thế Trần Anh Khang nói tiếp.



“Tôi cũng muốn làm thêm gì đó, nhưng nó cần có lý do. Tôi không phải loại người vì vui buồn cá nhân mà giải quyết vấn đề. Đương nhiên nếu cô cho tôi đủ lý do lại là chuyện khác.”



“Hắc Hoàng, anh biết chứ?”



Khé nheo lại ánh mắt, Trần Anh Khang không nói gì mà chỉ ra hiệu cho cô gái tiếp tục nói.



“Trước đó, khoảng nửa năm về trước có một đoàn người của học viện Lam Thiên tiến tới tòa thành này điều tra về một nhóm người tự xưng là Hắc Hoàng. Trong đó có một kẻ là thân tín của cha ta. Lúc đó ông không biết chuyện chỉ thấy rằng có người hạ thủ với thủ hạ của mình liền tiến tới nơi. Đánh lớn một trận cuối cùng mâu thuẫn cũng được giải tỏa nhưng một vấn đề khác phát sinh. Đó chính là việc này đã khinh động đến kẻ đằng sau, và cha ta cũng nằm trong diện tình nghi của học viện.”



“Để minh oan cho chính mình, cha ta quyết định đề ra việc hợp tác với học viện. Trong đó kế hoạch sẽ là giả tạo thông tin, vị thủ hạ kia có lưu lại một tay, ghi lại tên của kẻ đứng đằng sau vào trong viên ngọc tím quý giá nhất, được cất trong ngân khố của Phạm gia. Lúc này có hai vị học viên của học viện tham gia vào vở diễn. Một người cải trang thành ta, những xã giao thông thường ta sẽ thực hiện công việc của cô ấy là trộm mang viên ngọc ra ngoài.”



“Để tạo lý do trốn đi, bọn họ vẽ lên một vở kịch tiểu thư thích một chàng trai nghèo, hai người không có được sự đồng ý của cha cô gái nên phải trốn chạy. Trên đường để có lộ phí, vị tiểu thư sẽ trộm lấy một số của cải và trong đó ‘vô tình’ có viên ngọc khắc tên kẻ thủ ác.”



Ngồi xuống ghế, Trần Anh Khang dùng hai tay khẽ xoa huyệt thái dương. Câu chuyện không có nhiều lắm vết sạn nhất là vụ nửa năm vừa hay đúng lúc đám người của cậu gặp phải hội Hắc Hoàng, này không tính gì là bí mật nhưng cũng không được học viện công bố rộng rãi ra bên ngoài.



“Cô, thực sự nảy sinh tình cảm?”



“Không chỉ có ta!”



Trả lời với gương mặt gượng cười tựa như gần khóc Trần Anh Khang cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.



“Còn Phùng Lâm.”



“Nghe nói là cô nhi, đi theo Phùng Lạc từ nhiệm vụ trước đó của anh ta.”



Đi lại vài vòng, Trần Anh Khang dứt khoát đi ra ngoài.



“Đừng đi đâu cả. Nói thật khả năng theo dõi của cô quá kém rồi. Tôi sẽ tìm hiểu tin tức của Phùng Lạc thay cho cô. Vì thế hãy ở đây chờ được chứ.”



“Được.”