Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 69: Gây sự với côn đồ.




Chương 69: Gây sự với côn đồ.



“Nhìn gì đó?”

Mái tóc nhẹ bay qua ánh dương, bầu trời gửi lại trên mái tóc người mỹ nhân, một phần rực rỡ của tia nắng chói lóa tiết trời ban trưa.

“Vớ vẩn thôi.”

Lý Nguyên Từ trả lời rồi chậm người ngồi đàng hoàng trở lại. Đối diện Như Mẫn dựa nhẹ người lên trên bàn, nhìn có vẻ hơi mệt hẳn là do đi quá vội. Cũng không đúng, họ là người tu luyện cơ mà, chắc là thói quen. Nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của cô nàng, không hiểu vì sao Lý Nguyên Từ lại lên tiếng mà hỏi.

“Mệt à.”

“Đâu có đâu. Mà có chút nóng thiệt.”

Chẳng biết nói gì Lý Nguyên Từ chỉ biết ừ một cái rồi thôi.

“Mà sao kiếm được quán này hay vậy.”

Dường như kéo đúng vào chủ đề mà cô nàng cảm thấy hứng thú. Như Mẫn ngồi thẳng người dậy, vui vẻ lấy một cuốn sách ra từ trong túi, nhìn đến hãy còn khá dày. Một quyển sách màu trắng với một tô đồ ăn lớn in ở phía trên bìa.

“Nhờ nó á.”

Nói rồi Như Mẫn đưa cuốn sách lại gần cho Lý Nguyên Từ nhìn tới. ‘Ẩm thực trên núi cao.’

Nhìn tên cũng hiểu trong sách viết là cái gì. Lúc đầu còn cảm thấy có gì đó hơi không hợp ở đây nhưng hiện tại Lý Nguyên Từ liền cảm thấy tất cả đều rất hợp lý.

Đang băn khoăn không biết phải nói gì cho tốt, thì đã có một giọng nói ở gần đó vang lên mà giải vây cho Lý Nguyên Từ.

“Trùng hợp thật đó, mình cũng đi theo cuốn sách đó để đến đây đấy.”

Cô gái bàn hai người quay người lại mà mở lời với Như Mẫn, trên tay cũng cầm lấy một cuốn sách tương tự. Lúc này bàn ba người cũng cầm ra một cuốn sách.

“Xem ra không phải trùng hợp mà là mọi người cũng có chung một sở thích rồi.”

Chàng trai ngồi cùng hai cô gái lên tiếng nói.

Quả thật vậy, các cô nàng không tốn bao nhiêu thời gian liền thân thiết hẳn lên cũng nhờ có chung một chủ đề mà tất cả có hứng thú. Lý Nguyên Từ không nói bao nhiêu ngoại trừ lúc đầu tự giới thiệu bản thân ra, phần sau cậu chàng để lại toàn bộ đất diễn cho Như Mẫn. Hai người con trai khác cũng không khá hơn là bao.

Trong đó nhóm ba người là người trong thành, sống ở đây lâu rồi nhưng hiện giờ mới biết có một quán nhỏ được người khác hết lòng khen ngợi. Cảm thấy vừa gần lại còn là một quán chưa từng tới bao giờ nên họ mới rủ nhau đến ăn thử.

Hai người còn lại thì đúng như dự tính, là thành viên của một học viện tới đây tham gia thi đấu. Không giống với Như Mẫn vừa đến nơi đã vội vã tìm tới quán ăn ngon. Hai người đã tới từ hôm qua, nghỉ ngơi một ngày rồi hôm nay mới đi thăm thú.



Cuộc nói chuyện rôm rả của các bạn nữ không kéo dài được bao lâu, đồ ăn vừa lên bàn liền im ắng trở lại. Thay đổi đột ngột làm ba chàng trai có vẻ hơn ngợp. Gượng cười một tiếng, ai biểu mấy cô gái này đều thích ăn đến vậy đâu, đồ ăn vừa lên bàn liền quên hết trời đất ngoài kia đang xoay thế nào.

Trong ba bàn, bàn của nhóm ba người đến sớm nhất cũng là những người rời đi đầu tiên. Nghe nói họ chỉ ra ngoài vào giờ nghỉ chưa, hiện tại phải quay về học viện của mình.

Còn lại bốn người, thời gian nói tới còn khá dư dả. Họ quyết định cùng nhau đi dạo một vòng.

Qua màn giới thiệu trước đó Lý Nguyên Từ biết được hai người, nữ tên là Phương Linh còn người nam tên là Ngọc Minh.

Ra khỏi quán hai cô nàng dắt tay nhau đi trước còn hai người còn lại thì chậm bước theo sau.

Nhìn lại bàn tay mình, Lý Nguyên Từ cũng gọi là có chút cảm giác mất mát nhè nhẹ.

Trước đó hai người phải chạy vội để…. để làm gì đó nhỉ. Hiện tại đã khác, có người vừa đi vừa nói chuyện Như Mẫn cũng không vội đến thế. Vừa đi vừa dừng lại ở các quán ăn tưởng như sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng không. đi dạo với con gái đâu ra có dụ dễ dàng, dù cho có đi cùng những cô nàng không quá đam mê mua sắm thì cũng vậy.

“Có chút đầy bụng. Người anh em đi giải quyết cùng không.”

Nghe nói vậy Lý Nguyên Từ khéo léo từ chối. Mỉm cười nhìn Ngọc Minh rời đi. Hai cô gái vẫn tiếp tục rôm rả nói chuyện, thấy hai người nhìn lại mà hỏi về Ngọc Minh, Lý Nguyên Từ bình tĩnh đáp lại.

“Bụng cậu ta có chút không khỏe.”

“Không sao chứ!”

Như Mẫn thấy vậy liền hỏi thăm.

“Không sao đâu. Chắc ăn nhiều quá thôi. Bình thường cậu ta cũng không thích ăn những món như thế này.”

Người đưa ra câu trả lời không phải Lý Nguyên Từ mà là Phương Linh.

Vậy sao, Như Mẫn có chút khó hiểu, nhiều món ngon như thế tại sao bình thường Ngọc Minh lại không ăn nhỉ.

‘Vậy sao,’ nào có tự nhiên yêu hay tự nhiên hận. Không bỏ qua khả năng do bản thân suy nghĩ nhiều nhưng Lý Nguyên Từ luôn cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.

“Hai người ăn kẹo cây không.”

Lý Nguyên Từ hỏi thử hai cô gái. Được sự ‘cho phép’ của bậc nữ vương cậu mới rời bước chân đi ra.

Tới gần cô bé bán hàng rong Lý Nguyên Từ ngồi xuống mà hỏi.

“Kẹo này bán thế nào vậy.”

“Một cây hai đồng.”



“Được rồi, bán cho anh năm cây.”

Nói rồi Lý Nguyên Từ mỉm cười, xoa nhẹ lên đầu cô bé.

“Anh nhờ chút việc được chứ.”

“Dạ.”

Nói xong Lý Nguyên Từ đưa cho cô bé tiền kẹo và thêm một ít khác.

Sau đó, bốn người tiếp tục đi dạo cho đến chiều.

Đoạn sau này, Ngọc Minh phát hiện ra một nhóm người hay để ý và đi theo họ.

Lý Nguyên Từ cũng không nói gì, quả thật ở lứa tuổi này muốn thiết lập tình huống hay là lấy ghẹo gái làm lý do vẫn là thích hợp nhất.

Ai làm? Ai đứng sau? Làm như thế nào? Muốn đạt được mục đích gì?

Chưa có gì chắc chắn nhưng Lý Nguyên Từ hay là đã thết lập sẵn địch giả tưởng trong đầu của mình mà bắt đầu suy nghĩ.

Dù vậy mặt ngoài hay là vẫn cười cười nói nói.

“Ngọc Minh, cậu có nghĩ ra được cách nào để kéo đám lưu manh đó ra một chỗ không. Hai người kia chơi vui như thế hay là tự chúng ta giải quyết thôi.”

“Cũng được để tôi nghĩ thử.”

Nói rồi Ngọc Minh thật sự tự lâm vào suy tư cách làm.

“Đường vào quán tới có một đoạn khá hẹp.”

“Vậy sao. Cậu cũng đọc qua cuốn sách đó rồi à.”

“Vậy thì không có. Chỉ là trùng hợp nãy có nhìn qua mà thôi.”

Lý Nguyên Từ không làm thêm bình luận về vấn đề này mà chỉ khẽ gật đầu coi như đồng ý với cách mà Ngọc Minh đề ra.

Thấy hai người càng đi càng chậm, Như Mẫn ở phía trước cao giọng gọi hai người nhanh lên. Bên này Lý Nguyên Từ đáp lại mau tới nhưng chân thì vẫn chậm y nguyên.

….

Nói đường hẹp đường đúng là rất hẹp. Hai bên tường cao lại xây khá gần nhau, hai cô gái phía trên đi ngang cũng cảm thấy có chút chật, đành phải để một người đi hơi lùi ra sau một chút.



Các bức tường được xây vuông vắn tạo nên các góc rẽ khuất tầm nhìn. Những kẻ đi theo vừa cua qua một ngã rẽ liền nhật lấn một đấm thẳng mặt, sau đó không nói một lời Lý Nguyên Từ nhào vào đánh cả đám.

“Không hỏi thử gì sao?”

Ngọc Minh lên tiếng hỏi Lý Nguyên Từ.

“Không quan trọng.”

Lý Nguyên Từ không quay lại mà nói. Như còn chưa theo kịp suy nghĩ của Lý Nguyên Từ, nhìn tới Ngọc Minh hơi chậm lại. Bỗng ánh mắt cậu ta mở to sau đó cả người phi tốc tiến lên. Không phải để đánh người mà để cản đánh người.

Vuốt nhẹ chán mồ hôi, Ngọc Minh khẽ khuyên nhủ.

“Vừa tay được rồi. Gây ra án mạng sẽ rất phiền toái đấy.”

Gượng cười, Lý Nguyên Từ làm ra vẻ xấu hổ mà nói.

“Lỡ tay thôi. Tôi cũng không định làm thật.”

“Vậy tốt rồi.”

Nhìn đến cả người cũng dính lấy không ít dấu vết đánh nhau, Lý Nguyên Từ nói với Ngọc Minh hơi sửa soạn lại một chút. Nói cậu ta vào trước đi để hai cô gái khỏi mất công chờ lâu.

Nói rồi mặc kệ đám người b·ị đ·ánh ngã, Lý Nguyên Từ cất bước đi ngược ra ngoài.

…..

“Hoa của anh đây.”

Nhận lấy bó hoa từ tay cô bé bán kẹo, Lý Nguyên Từ khẽ cười, lại nói với cô vài câu rồi cầm lấy bó hoa rời đi.

Đây cũng là quán cuối trong lịch trình ngày hôm nay của Như Mẫn. Ăn xong một bữa bốn người chia thành hai nhóm ra về.

….

Trong lều của Như Mẫn và Tiêu Nhất Huyên.

“Ủa, hoa đâu ra vậy Như Mẫn.”

“À, hoa, này là, à, thì là, mình mới mua. Phải mình mới mua. Thấy đẹp nên mua về.”

“Vậy sao.”

“Đúng vậy. Phải rồi mình có mua nhiều đồ ăn lắm, phần này là của cậu nè. Mình đi đưa đồ ăn cho những người khác.”

Nói rồi cô nàng vội vã rời đi. Hai bên má không biết vì sao, bỗng dưng có chút đỏ ửng.