Chương 3: Trù mưu
Cổ Thiên Thù tuổi đã tứ tuần, những vết nhăn trên khuôn mặt không che được nét tuấn tú lúc trẻ. Dù vậy ông vẫn có cái uy của một vị tướng, mày rồng mắt hổ, không giận mà uy. Người cao năm thước lưng hùm vai gấu, tuy rắn chắc khỏe mạnh nhưng không mang lại cảm giác mất mỹ quang, còn có chút khí chất cao quý, tao nhã.
Hiện tại ông ta đang rất phiền não, ngoài việc con trai m·ất t·ích, con gái Thanh Nhu lại đang hôn mê.
Đại phu nói nó chỉ vì quá hoảng sợ và kiệt sức mà ngất đi, có điều gần một tuần rồi còn chưa tỉnh lại.
-Lão gia... tiểu thư tỉnh lại rồi.
-Ca ca đau quá, đói quá...
Thanh Nhu nói xong lại th·iếp đi. Lúc Cổ Thiên Thù đến, cô bé đã ngủ.
Cổ Thanh Nhu dù mới bảy tuổi nhưng là một cô bé cực kì xinh xắn. Khuôn mặt bầu bĩnh, má phúng phính, đôi mắt to tròn long lanh như cả bầu trời đêm đầy sao được góp nhặt lại để kỳ công đẽo gọt tặng cô. Chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn đặt ngay ngắn trên đôi môi hồng chúm chím. Đối với mọi người cô bé là một tiểu tiên nữ lúc nào cũng tươi cười, bay nhảy.
Còn bây giờ tiểu tiên nữ trở nên hốc hác khô héo cứ như bị ai đó c·ướp lấy đôi cánh của mình, như Mặt Trời bị tước đi ánh sáng. Đôi mày nhỏ nhắn của cô nhíu nhẹ dường như rất đau đớn.
-Phu nhân, Thanh Nhu sao rồi.
Cổ phu nhân lấy tay áo thấm nước mắt, giọng có chút nức nở, trong lòng đầy thương tiếc nhìn con gái.
-Đại phu nói con bé ngất lâu quá cơ thể chưa quen, th·iếp đã cho người mang cháo tới. Th·iếp sẽ đúc cho nó ăn.
Cổ Thanh Nhu cuối cùng cũng hồi tỉnh. Bây giờ cô bé chỉ cố húp ít nước cháo loãng không thể một lần ăn quá nhiều. Dù thế cô rất ngoan ngoãn ăn hết từng muỗng cháo mà mẫu thân đưa tới.
-Cha... mẹ...
Đột nhiên cô bé bật khóc, rất ấm ức, rất hoảng sợ.
-Ca ca...
Phải trấn an một lúc thì cơn b·ão l·ũ đó mới dịu lại thành thút thít.
-Con gái ngoan, kể cho ta nghe chuyện con và Dạ Thanh tại sao lại đi ra ngoài...
Nhắc đến Thanh Nhu có chút chột dạ. Là một đứa trẻ thông minh cô biết mình và anh trai đã gây họa vì thế cô cố kể mọi chuyện rõ ràng nhất có thể. Cô muốn giúp cha tìm lại anh trai.
Hôm đó, sau khi nghe đám gia nhân rỉ tai nhau ở rìa thành nam có một lão già mù kể chuyện rất hay. Chính vì thế hai đứa trẻ lập tức tỏ ra thích thú. Nhưng suy đi nghĩ lại tới một chỗ bình dân mà dẫn theo thân vệ hùng hậu, kiệu ngựa ầm ầm thì thật kì lạ, sẽ đuổi hết người nghe kể chuyện đi.
Thế là Dạ Thanh tự tin đem lí lẽ đó đi xin phép Cổ phu nhân thì bà thẳng thừng từ chối còn thiếu chút nữa là bị cấm túc. Ngay lúc cả hai thất thiểu rời đi thì chạm mặt Lang Sinh.
-Lang Sinh sao.
Cổ Thiên Thù hơi nhíu nhẹ đôi mày.
-Dạ, chính đại ca đã giúp tụi con trốn ra khỏi phủ còn cho tụi con mấy bộ quần áo cũ nữa.
Cổ Thanh Nhu tròn xoe đôi mắt nhìn cha, không biết mình có giúp gì được không. Cô nhớ ca ca nhiều lắm.
-Được rồi, con gái ngoan, nghỉ ngơi đi.
Cố Thiên Thù nhẹ nhàng xoa đầu cho con gái, dịu dàng an ủi rồi mới rời đi.
Bây giờ ông có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Lang Sinh chột dạ sợ hãi, khuôn mặt đáng sợ nhào lên muốn b·óp c·ổ Lưu Sách nhưng không thành công.
-Dừng tay lại!!!
Gần đó thân binh đã tuần tra tới ra tay ngăn cản. Họ nhanh chóng rút đao xông tới.
Thấy thế, Lang Sinh lần nữa sấn tới muốn bắt lấy Lưu Sách.
-Tại sao, thiếu gia lại làm vậy, lão gia đối xử rất tốt với người.
Lưu sách không mải mai chống cự, chỉ bình tĩnh hỏi.
-Tốt... ha ha... tốt sao, các người thấy lão ta tốt với ta sao?
Cánh tay hắn siết chặt vào cổ Lưu Sách, giọng nói thể hiện cảm xúc dần mất kiểm soát.
-Ngay cả họ Cổ cũng không cho ta, rõ ràng ta là đại thiếu gia nhưng làm gì cũng phải xem sắc mặt chẳng khác người hầu kẻ hạ là bao.
Lưu Sách khẽ nhắm mắt thở dài. Người này rõ ràng tâm cơ quá sâu nên đã hại chính bản thân.
-Sinh thiếu, người nên quay đầu là bờ...
Lưu Sách vẫn muốn khuyên ngăn, đây dù sau cũng là học trò của mình.
-Câm miệng, ông hiểu sao, ông trải qua sao, ta không muốn mất những thứ này, ta không muốn lại lê lết ngoài đường sống như lũ chuột bới móc rác mà ăn.
Lang Sinh kích động dần chẳng còn để ý xung quanh, hắn không biết phải làm sao, chẳng lẽ phải g·iết hết đám người ở đây để chạy trốn. Trọng điểm là hắn có g·iết nổi những thân binh võ nghệ cao cường này không.
-Mau mau lùi lại, không ta g·iết ông ấy.
Lang Sinh không đủ tỉnh táo để suy nghĩ nhiều, hắn mặc kệ có trốn được hay không. Gần đây đầu hắn cứ hay đau nhức, nhất là những lúc bị kích động như thế này cứ như có người không ngừng gõ búa vào hộp sọ của hắn, đau đớn không thôi. Căn bệnh này khiến dòng suy nghĩ của hắn không được lưu thông mà nảy sinh những ý đồ kì lạ tàn nhẫn.
Lang Sinh nhăn nhó cố nén cơn đau nhức, da thịt trên người đột nhiên ngứa ngáy khó chịu. Hắn ngứa tới nỗi buông Lưu Sách ra lúc nào chả hay.
Mọi người nhìn hắn nghi hoặc, Lang Sinh bây giờ nhìn rất kì lạ. Người thanh niên bình thường luôn dạ vâng khiêm nhường trong mắt mọi người giờ mặt mày nhăn nhó đỏ bừng, miệng không ngừng buông lời tục tiểu. Hai tay liên tục gãy khắp người đến xước da chảy máu. Con dao vì thế cũng bị buông lơi, Lưu Sách vội vã trốn thoát.
Rất nhanh mọi người đã thấy chuyện không đơn giản. Từ v·ết t·hương của Lang Sinh những mụn thịt nhô ra, phát triển với tốc độ nhanh chóng.
-Cái... cái gì thế này.
Tên tân binh trẻ tuổi lần đầu đối mặt với những thứ như thế này, mà có lẽ không riêng gì hắn mà đối với đa phần những người ở đây cũng vậy
Ở giữa vòng vây, Lang Sinh vẫn đang phình to, khuôn mặt tuy không tuấn tú nhưng trẻ trung, lanh lợi giờ đã bị mớ thịt đỏ tươi chen chúc che lấp.
Giờ đây Lang Sinh đã trở thành con quái vật đúng nghĩa.
Những thân binh sợ hãi lùi về sao, tay cầm kiếm của họ có chút run rẫy.
-Tất cả bình tĩnh.
Một trung niên trong nhóm thân binh có lẽ là chỉ huy ra lệnh. Ông quay sang Lưu Sách tôn kính nói.
-Lưu tiên sinh, ngài hãy quay về báo với lão gia.
-Được, Tôn chỉ huy.
Tôn Bác là chỉ huy của nhóm thân binh của phủ Cổ gia. Là một người xuất thân từ quân ngũ, có chút lãnh huyết vô tình. Ông tuy không quá cao to, khuôn mặt tầm thường không nổi trội nhưng chính vì thế chẳng ai lường trước được sự nguy hiểm của chỉ huy trưởng như ông.
Bình thường số lượng ngưòi có thể điều động trong phủ nhiều hơn bảy tám chục người nhưng do Dạ Thanh thiếu gia m·ất t·ích nên lực lượng mỏng nhẹ. Lo sợ có chuyện xảy ra ông cắt cử vài người đi bảo vệ phu nhân và tiểu thư.
-A Tùy, dẫn theo vài người đi bảo vệ phu nhân và tiểu thư...
Tôn Bác suy tính trong đầu, sinh vật từng là đại thiếu gia trước mặt thật sự kinh người. Đây đang là nơi tốt nhất để xử lý nó, chỉ cần bao vây giữ chặt nó ở đây sẽ không kéo những người không có sức chống cự vào. Ông bắt đầu chỉ huy nhóm thân binh dàn lập đội hình.
Nhóm lính này của nhà hình bộ được huấn luyện rất kỹ càng, chỉ cần vài câu ra lệnh họ đã gạt bỏ sự sợ hãi mà tiến hành bao vây con quái vật đang hình thành kia.
-Lên... tiến hành thăm dò...
Tôn Bác chỉ huy cẩn thận thuộc hạ tiến lên luân lưu đâm vào Lang Sinh, không chờ hắn tiếp tục biến đổi. Chẳng ai biết trước rủi ro gì có thể xảy ra.
Có lẽ do đã bị biến dạng trầm trọng Lang Sinh giờ đây chỉ có thể ú ớ không thành câu. Hắn gào lên trong đau đớn.
Tốn vài phút để thăm dò, Tôn Bác cảm thấy Lang Sinh giờ chẳng khác gì đống thịt ụt ịt. Cảm giác cứ như đấm vào bị bông, cứ chém rồi lại mọc ra, mà còn với tốc độ nhanh hơn. Ông nhanh chóng suy tính bây giờ Lang Sinh chẳng còn giá trị tra hỏi vậy nên đã quyết định sẽ tiêu diệt hắn ta.
Đúng lúc này lại có biến, đống thịt bầy nhầy trên người Lang Sinh lẫn dưới mặt đất bỗng gộp lại với nhau hình thành thành những cái chi dài ngoằng càng quét bán kính năm mét xung quanh nó. Cây cỏ kiến trúc trong khuôn viên bể tan tành, văng tứ tung.
-Lùi lại, tất cả mau lùi lại.
Tôn Bác ra lệnh nhưng mọi việc diễn ra quá nhanh chính ông cũng b·ị t·hương. Rất nhiều thân binh đã b·ị đ·ánh bay ra trọng thương.
Tình hình bỗng nhiên ngoài tầm kiểm soát, không ổn.