Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Vương Kỳ Đàm

Chương 4: Cổ lão




Chương 4: Cổ lão

Cũng may Tôn Bác thân thủ tốt, tính tình cẩn trọng nên chỉ b·ị t·hương nhẹ. Chỉ là nhìn thuộc hạ chỉ còn yếu ớt vài người có thể tái chiến ông thở dài.



- Bái kiến lão gia.

Lưu Sách vừa ra khỏi tiểu viện không lâu thì đã gặp Cổ Thiên Thù.

- Lang Sinh đâu.

Sắc mặt Thiên Thù vẫn lạnh lùng nhưng đôi mày nhíu lại có lẽ đang rất tức giận nhưng lại không biểu lộ ra nhiều. Việc đứa con nuôi Lang Sinh làm đã rõ mười mươi, chả khác gì nhát dao đâm sau lưng của ông.

Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà.

Thử nghĩ lại Cổ Thiên Thù chưa thấy mình đối xử có lỗi với Lang Sinh chỗ nào. Từ trước tới giờ đều coi hắn chẳng khác gì con ruột. Có điều ông nghĩ con người luôn hướng về cội nguồn, Lang Sinh chắc hẳn tò mò về thân sinh của mình nên chưa bao giờ có ý định đặt tên họ Cổ cho nó. Nhưng làm đại thiếu gia của Cổ gia thì có thiệt thòi gì, ông và phu nhân luôn yêu thương nó, gia nhân tôn trọng, chẳng lẽ thứ nó muốn là cả tình yêu mà Dạ Thanh đang được hưởng sao.

Thật nực cười cho một kẻ không biết đủ.

- Đại thiếu gia...

- Sau này không cần gọi nó là đại thiếu gia nữa... nó đã mất tất cả...

Cổ Thiên Thu cắt lời Lưu Sách, cắt đứt quan hệ với nghiệt tử vô ơn Lang Sinh.

- ... thiếu niên Lang Sinh kia đã sinh dị biến...

- Dị biến?

- Vâng thưa lão gia, hắn giờ chẳng khác n·gười c·hết là bao... là một con quái vật...

- Bên trong phủ ta sinh tà vật sao, còn là người từng là đại thiếu gia nữa.

Tới đây, Cổ Thiên Thù thấy những sự kiện gần đây còn phức tạp hơn những gì ông suy đoán. Ông híp đôi mắt lại, lộ vẻ suy tư.

Lang Sinh là đứa con nuôi ông nhận về từ hơn mười năm trước, năm nay đã hơn mười tám tuổi, không có gì nổi trội nhưng giỏi nhất là nhẫn nhịn. Là kẻ luôn tự ti về gốc gác của mình, nhún nhường với những kẻ là giai nhân, lễ phép với bề trên khó mà bắt bẻ. Có lẽ trong lòng đã bất mãn từ lâu nhưng với tính cách của hắn không có chuyện trong tay không nắm chắc mà dám hành động lỗ mãn.

Cổ Thiên Thù nắm chắc điều đó. Nhưng trong lúc lực lượng thân binh của ông đa phần đang ở bên ngoài mà trong phủ lại xuất hiện tà vật thì chính Lang Sinh cũng đang là con cờ trong tay ai đó.

Ván cờ này, ta làm sao đánh đây?

- Gia sư, người mau cho người điều tra gần đây Lang Sinh đang qua lại với ai...

- Học sinh tuân lệnh.

- Còn nữa, sự vụ b·ắt c·óc ăn thịt gần đây trong kinh thành, chừng nào Trần Hào về đến báo cáo ngay với ta.

Nói xong Cổ Thiên Thù gấp rút muốn đến tiểu viện có tà vật.



- Thiên Thù, chờ ta.

- Cha...

Cố Thiên Thù bị một lão già gọi lại. Người này thân phận chắc hẳn rất cao quý, ông đi qua bất cứ ai họ đều phải cuối chào, ngay cả Thiên Thù cũng vậy, chỉ là chưa kịp làm thế ông đã ra hiệu đứng dậy.

Lão già râu tóc bạc phơ, chân mày cũng thế. Khuôn mặt hiền từ đã bị năm tháng hằn lên chằng chịt những nếp nhăn. Nhưng lưng ông vẫn thẳng đôi mắt vẫn tinh anh nhìn mọi thứ xung quanh, cứ như chẳng có thứ gì có thể qua mắt được ông vậy.

- Thù nhi, tại sao cháu ta m·ất t·ích lại chẳng nói cho ta nghe, con thấy lão già này gần trăm tuổi, mắt mù tai điếc, đầu óc lú lẫn không biết gì sao.

Lão già nói nhẹ nhàng như không có ý trách móc nhưng cả Cổ Thiên Thù lẫn Lưu Sách đều lần lược run lên.

- Không phải thưa cha, con sợ quấy rầy người nghỉ ngơi.

Cổ Thiên Thù cúi mặt nói, dù giờ đã là chủ một gia đình, quyền uy khuynh thiên hạ nhưng ông không thể không sợ cha mình, nhất là ông ấy không chỉ là cha mình.

- Quấy rầy cái đầu mày...

Mặc kệ vẻ ngoài nho nhã của mình, Cổ lão tự thấy mình là một lão bất tử, cậy già lên mặt, chẳng cần giữ chút thể diện văn gia. Huống hồ lão chửi con lão cũng đã chửi nhiều năm, rất quen, thật lưu loát.

- Thôi không cần giải thích, mau đưa ta gặp tên súc sinh đó.

- Nhưng mà cha, người học văn không có võ, đi gặp tà vật rất nguy hiểm.

- Câm miệng, chuyện ta làm đồ ngu ngốc như ngươi có thể hiểu được sao.

Cổ Thiên Thù chẳng dám hó hé gì nữa chỉ biết dẫn đường.

Lưu Sách thì lâu lắm rồi mới thấy lại cảnh tượng hình bộ thượng thư cúi đầu nghe mắng như vậy, có chút nổi da gà, chỉ dám im lặng nhẹ nhàng theo sau.



Ở trong tiểu viện, Tôn Bác vẫn đang ngoan cường chống trả lại Lang Sinh. Với kinh nghiệm của mình ông nghĩ đầu là điểm yếu của nó nhưng vấn đề nan giải lúc này là ông không áp sát nó được. Con quái vật này sinh trưởng nhanh kì lạ, ông cứ chém đứt một miếng thịt thì nó lại sinh ra gấp đôi, ba lần.

Không còn cách nào khác ông cho người đem dầu tới chuẩn bị thử đốt nó.

- Dừng lại...

- Lão gia...

Cổ Thiên Thù tới khiến Tôn Bác chú ý nhưng người đi đằng sau còn khiến ông hoảng sợ hơn.

- ... lão thái gia...

- Chỉ là một tà vật cỏn con không cần phóng hỏa đốt viện phiền phức như vậy.

Tôn Bác không dám cãi lại lời Cổ lão vội vàng cho thuộc hạ ôm thùng dầu lui ra.



Cổ lão bước tới gần tà vật khiến ai nấy cũng hoảng sợ lại không dám ngăn cản. Không ai hiểu lão đang làm gì chỉ có Cổ Thiên Thù và Lưu Sách nghĩ ra gì đó nhưng cũng không khỏi cảm thấy lo lắng cho lão.

- Còn không mau ra...

Cổ lão nói lớn.

Cổ lão đang nói chuyện với ai, không ai biết để trả lời.

Chỉ chưa đầy một giây sau, hơn chục bóng đen từ đâu xuất hiện cũng chỉ mất chừng đó thời gian thoăn thoắt chém Lang Sinh thành từng mảnh nhỏ rồi lập tức biến mất.

“Đến như u linh, rời u linh,

Đao ăn máu thịt, kẻ vô tình,

Phạm phải cấm kỵ, không tà chính,

Xuống tay lãnh khốc, rời vô hình.”

Xích Dạ U Linh.

Chỉ một số người đặc biệt mới biết về tổ chức này. Đối với đa số người ở đây đều không biết chuyện gì, mấy bóng đen không rõ mặt đó là ai, tại sao họ ở đây, sao Cổ lão lại sai khiến được họ.

- Các người mau dọn dẹp chỗ này rồi về nghỉ ngơi.

Lưu Sách đánh tan những ánh mắt tò mò, phải biết bài học đầu tiên để sinh tồn ở những lúc như thế này là giả câm giả điếc.



Cổ lão ngồi nhàn nhã trên thượng tọa, tay nhấc chén trà nóng uống ấm giọng.

- Ai sẽ nói cho ta nghe những chuyên xảy ra mấy hôm nay.

Cổ Thiên Thù trong lòng bất mãn, rõ ràng trong lòng lão cha đã biết tất cả, nếu không sao lại xuất hiện ở đây. Rõ ràng đang mượn cớ chỉnh mình, ông khẽ liếc sang Lưu Sách ra hiệu.

- Học sinh...

- Lưu Sách, ngươi là người văn gia, đi đi lại lại không biết mệt à, mau về nghỉ ngơi đi.

Lưu Sách chưa kịp lên tiếng đã bị Cố lão chặn họng phải nghẹn nuốt vào trong. Ho một tiếng cũng không dám, hắn liền dùng ánh mắt hối lỗi nhìn Cổ Thiên Thù liền ngoan ngoãn rời đi.

- Rồi, nói đi... rõ từng chi tiết cho ta.

Cổ lão không bình tình như vẻ bề ngoài, qua giọng nói có thể thấy lão đang rất giận. Cháu cưng của lão m·ất t·ích gần cả tuần, cháu gái thì nửa tỉnh nửa mê, lão lại thật sự như lẩm cẩm chẳng biết gì. Chắc chắn thằng con trời đánh này đã hạ lệnh giấu giếm lão.

- Thưa cha...

- Thôi, ngươi không cần nói nữa, trước tiên chịu gia pháp, người đâu...



Cảm thấy cơn giận cuồn cuộn trong người, Cổ lão muốn trút ra hết. Tại sao cháu trai mình m·ất t·ích gần như ai cũng đã biết, lão lại là người cuối cùng. Thật sự hổ không gầm lại tưởng mèo bệnh.

- Cha... cha bây giờ chuyện quan trọng hơn là phải tìm Dạ Thanh...

Cổ Thiên Thù thầm xin lỗi con trai vì đã lợi dụng nó trong lúc như thế này. Mà thật sự chuyện tìm Dạ Thanh cũng đang rất gấp rút, đã nhiều ngày ông không ngủ, nếu còn chịu gia pháp chắc ông phải đổi họ Cổ thành cố mất.

- Ngươi biết chuyện của Thanh nhi là nguy cấp, sao còn giấu ta, lâu rồi ngươi không ăn gia pháp nên nhớ đúng không.

Cổ lão không kiềm chế nữa, đầu như b·ốc k·hói, chân mày dựng đứng. Lão nghĩ hôm nay cho dù hoàng đế có tới cũng không cứu được thằng oắt này.

Nhưng hoàng đế không tới, cũng không cứu được mà một người khác đã đến.

- Ông nội...

Thanh Nhu khóc nức nở, đôi chân nhỏ xíu chạy đến ôm ông.

- Thanh Nhu ngoan, đừng khóc, có ông nội ở đây không ai ăn h·iếp con đâu.

Cổ lão liếc mắt qua con trai, thầm chửi mày may mắn đấy, không có lần sau đâu. Dù sao cũng không thể đánh cha trước mặt con gái được.

Ở bên đây Thiên Thù thầm cảm ơn con gái đã cứu cha một mạng và cả phu nhân đã đưa Thanh Nhu đến đúng lúc. Ông ôn nhu nhìn vợ cảm kích.

- Bái kiến phụ thân.

Cổ phu nhân vừa nghe tin Cổ lão tới liền lo sợ. Với tính cách của lão chắc chắn sẽ xử phạt tướng công trước rồi có chuyện gì nói sau. Thế nên mặc dù tinh thần Thanh Nhu còn đang hoảng hốt nàng cũng vội bế cô bé đến đại điện gặp cha chồng.

- Con dâu ngoan.

Trái lại với thái độ hằn hộc với con trai, Cổ lão thể hiện sự yêu thương che chở với Thanh Nhu và con dâu rất rõ ràng.

- Bái kiến lão gia...

Tên thân binh vừa xông vào bất ngờ trước những người ở đây nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng.

- Bái kiến lão thái gia, bái kiến phu...

- Thôi được rồi, rườm rà hình thức quá, có gì mau nói nhanh.

Cổ Thiên Thù bị cha mình chèn ép quá mức, trong lòng bực bội.

- Dạ, chúng thuộc hạ đã bắt được tên bắt trẻ em ăn...

- Câm miệng, không thấy tiểu thư đang ở đây sao.

Cổ Thiên Thù sợ Cổ lão ghi hận với mình, cũng sợ tổn thương tâm trí con gái nhỏ, vội hét lên.

- Dạ, n·ghi p·hạm đã b·ị b·ắt.

Tên lính này đúng thật sự thông minh, thích nghi ngay lập tức.

- Phu nhân, nàng cùng Thanh Nhu về nghỉ ngơi, ta và cha có việc.

Cổ phu nhân thấy thế ngay lập tức dắt tay Thanh Nhu rời đi. Thanh Nhu cũng ngoan ngoãn nhu thuận nghe theo không hề khóc lóc nhõng nhẽo nữa.