Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Vương Kỳ Đàm

Chương 5: Tiện




Chương 5: Tiện

Hắn tên Tiện trong hạ tiện, từ nhỏ người ta chửi hắn cũng một chữ tiện, không chửi hắn cũng chữ tiện. Thế là hắn không tiện sống mà quyết định sống tiện.

Ban đầu nhỏ nhặt như trộm gà, bắt chó. Dần dà thành cầm dao c·ướp c·ủa, c·ướp sắc. Có điều hắn vẫn không cảm thấy đủ. Luôn có một thứ gì đó, dường như rất đen tối sâu thẳm trong tâm khảm khiến hắn luôn có một khao khát mảnh liệt mà chính hắn cũng không biết.

Dạo đó hắn phải lẫn trốn. Gây tội quá nhiều, đến lúc cũng bị phát giác, hắn liền bị quan binh truy nã.

Mà phải nói nhan sắc của hắn trên tờ giấy truy nã cũng chỉ một chữ để hình dung, là tiện. Hắn cũng thấy vui vẻ, coi như là thành tích. Ít ra tiện nhân như hắn đến một ngày cũng có thành tựu.

Chỉ là trốn tránh lâu ngày, đi tới đâu cũng bị đuổi như chuột, cũng phải lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác đói khát tới vậy.

-Ngươi đói sao... muốn ăn không.

Đứa trẻ ăn mày chìa ra một góc bánh nướng đưa hắn.

-Nhìn ta giống ăn mày lắm sao?

Hắn tò mò hỏi.

-Không biết, nhưng trông ngươi rất đói.

Đứa bé nói.

-Sao ngươi lại nghĩ ta đang đói.

-Chẳng phải ngươi đang nhìn chiếc bánh mà thèm thuồng sao.

-Ngươi... có chắc ta đang nhìn chiếc bánh?

Tiện vẫn dùng ánh mắt thèm thuồng đó nhìn vào đứa trẻ.

-Thứ ta thèm là ngươi.

Đúng vậy, hắn chỉ đang nhìn thức ăn của mình ăn để no bụng, vậy thì thịt sẽ ngon hơn.

Chính lúc đó hắn nhào tới xẻ thịt đứa trẻ ngấu nghiến ăn sống, cả máu hắn cũng uống một cách thơm ngon.

Dường như thứ đen tối nhất trong hắn không còn ở sâu trong người hắn nữa mà trồi lên bề mặt, chính nó giờ đây đã điều khiển, dẫn đường cho hắn.

Tiện thể hắn quyết tiện cả đời.

-Bái kiến lão thái gia, lão gia.

Trần Hào đã đợi sẵn ở tư lao. Thân là phó chỉ huy thân binh của phủ hình bộ.

Trần Hào vốn là thanh niên tài tuấn, xuất thân hàn môn, nửa bước đi là một bước khó. Cho đến khi được Cổ Thiên Thù thu về làm bộ hạ, trọng dụng ban cho địa vị mới được như hôm nay.

Trước đó, sau sự kiện tiểu thiếu gia m·ất t·ích, vốn những đầu mối Trần Hào theo đều có chút mông lung nhưng không phải không có khả năng. Chỉ là không biết từ đâu xuất hiện một tên ăn thịt trẻ em, một manh mối tỏa sáng bắt mắt bị phơi ra ngoài, khiến Trần Hào buộc phải tạm gác những đầu mối khác để truy bắt tên này.

Tên ăn thịt trẻ em này tên chỉ có một chữ Tiện.

Kì lạ là sau khi điều tra tên Tiện này rõ ràng hành tung đang ở phương Bắc sao đột nhiên xuất hiện gây án ở kinh thành. Hắn ta còn đang bị truy nã tại sao lại ngu ngốc xuất hiện ở dưới chân thiên tử chứ.



Trần Hào đem hết những gì mình điều tra được một lượt bẩm báo lên.

-Như vậy thì đúng là có chút kì lạ. Tên này dường như được sắp xếp xuất hiện ở đây trước mặt chúng ta. Trần Hào, ngươi tiếp tục điều tra.

-Thuộc hạ tuân lệnh.

-Được rồi, dẫn ta đi gặp hắn.

Trần Hào đi đầu, dẫn hai cha con Thiên Thù đi gặp n·ghi p·hạm.

-Bẩm thái gia, lão gia, tên tiện này ăn thịt uống máu người đã lâu, dẫn đến cơ thể dị dạng, kính mời hai người chuẩn bị trước.

Tiện ngồi co rút trong góc nhà lao. Khi mọi người bước tới liền ngửi thấy một cỗ quái khí tanh hôi từ người hắn bốc ra. Người hắn gầy trơ xương, lưng gù lên điêu khắc từng đốt xương sống như muốn xuyên toạc qua da. Tóc tai tuy ít lại bết bát, rũ rượi dài tới nổi che cả diện mạo của hắn. Khuôn mặt hốc hác tới nổi dường như da hắn bị co rút teo tóm đi không che được hàm răng vàng khè nhọn hoắc của mình. Hai canh tay xương xẩu của hắn bị cột bắt chéo qua người vòng ra sau lưng. Chỉ có cái bụng hắn là tròn mũm như nhét cả một trái dưa hấu to ở trong.

Tiện bây giờ mang một vẻ ngoài khủng kh·iếp như một con quái vật, có lẽ sẽ chẳng ai gọi hắn Tiện nữa.

-Hắn có nói gì không?

Cổ Thiên Thù nhíu mày, cố nén xung động g·iết c·hết Tiện. Ông không tưởng tượng được nếu Dạ Thanh rơi vào trong tay tên này sẽ ra sao nữa, ông không dám nghĩ đến.

-Dạ bẩm lão gia, hắn giờ dường như không nói chuyện được nữa, quái khí từ hắn tỏa ra quá nhiều không còn là con người. Còn có hình như hắn đã bị người ta cắt lưỡi từ trước.

Trần Hào cũng hết cách. Tiện ngoại trừ ú ớ ra cũng chỉ biết giơ tay cào cấu, lấy miệng cắn người.

-Ngươi nghĩ... có phải hắn đã bắt đi Dạ Thanh không?

Cổ Thiên Thù nhắm mắt, tay chắp sau lưng, như hỏi, như không hỏi.

-Hạ... hạ nhân không biết.

Trần Hào khó xử, đến đây đầu mối dường như bỏ ngõ với câu hỏi tại sao tên Tiện lại xuất hiện ở kinh thành.

Trần Hào đi đâu để hỏi đây.

-Mau xẻ bụng nó ra.

Cổ Thiên Thù dường như không nén được xúc động. Câu trả lời ông cần không phải là không biết. Nói dối cũng được, mông lung cũng được, gì cũng được không phải là không biết trong tuyệt vọng.

-Tuân lệnh.

Trần Hào lập tức gọi thêm vài người đến ngay trước mặt Cổ lão và Cổ Thiên Thù xẻ bụng Tiện.

Trước mặt họ không phải là máu tươi mà là thứ dung dịch đen ngòm chảy ra không ngừng, bên trong ngoài trừ một ít xương thịt chưa được tiêu hóa thì cũng chỉ có nội tạng của tên ăn thịt trẻ em. Cùng với một mùi tanh hôi nồng nặc bốc lên thì chẳng có manh mối nào được tìm thấy cả.

Khuôn mặt Cổ lão trở nên ngưng trọng.

Mắt Cổ Thiên Thù ánh lên vẻ bất lực.

Không khí như tăng thêm một tầng lạnh lẽo.

-Tra, tra lại hết tất cả đầu mối, liên quan phải tra, không liên quan càng phải tra. Tra tại sao tên này lại xuất hiện ở kinh thành Thăng Long. Tra ở con hẻm lúc đó có những ai. Tra tên kể chuyện cả những kẻ nghe chuyện. Mau tra cho ta.



Cổ Thiên Thù gầm lên trong tuyệt vọng. Một cổ lực lượng từ người ông tỏa ra khiến những người xung quanh không gió mà lạnh.

-Thuộc hạ tuân lệnh.

Trần Hào vội vàng lãnh mệnh.

-Trong chuyện này rõ ràng còn nhiều âm mưu, Dạ Thanh hẳn sẽ không sao.

Cổ lão từ đầu không nói gì, đột nhiên lại lên tiếng.

-Sao cha lại nghĩ vậy?

Cổ Thiên Thù rất tin tưởng tài trí của cha mình.

-Chỉ một điều, trùng hợp...

Cổ lão đưa tay vuốt râu suy tư.

-Trùng hợp?

Cổ Thiên Thù bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện.

-Đúng vậy, Dạ Thanh m·ất t·ích, chúng ta dốc toàn lực điều tra, vừa tra ra nghịch tặc trong nhà thì trùng hợp hắn bị tà biến. Tra ra n·ghi p·hạm b·ắt c·óc ăn thịt thì hắn bị cắt lưỡi còn bị quái khí hoá dị. Chẳng phải quá trùng hợp sao?

Cổ lão nhìn thẳng vào tên Tiện đã bị phanh thây trước mặt.

- Cứ như là có kẻ đang cố xao nhãng phương hướng điều tra của chúng ta vậy.

Cổ Thiên Thù hít một hơi sâu, vội vàng tiếp thu những gì cổ lão nói.

-Nếu Dạ Thanh đ·ã c·hết, bọn chúng cần gì trong bóng tối trộm làm nhiều thứ phiền phức như vậy.

-Cha nói có lý.

-Được rồi, tra cũng phải tra. Nổ lực tỏ ra tuyệt vọng chút.

Cổ lão nhắc nhở Trần Hào.

-Tuân lệnh lão thái gia.

Trần Hào thấy Cổ lão ra dấu liền nhanh nhẹ dẫn binh lui ra.

-Cha có chuyện gì cần nói riêng với con?

-Con còn nhớ lúc Uyên nhi mang thai, con đi vụng trộm ở ngoài không?

Cổ lão đột ngột nhắc về chuyện xấu khi xưa khiến Cổ Thiên Thù không uống nước cũng sặc nghẹn họng.

-Chuyện... chuyện đã qua.

-Nam nhân làm được phải chịu được. Ta biết con thỉnh thoảng vẫn gặp nữ nhân đó.



-Cũng... có gặp...

Cổ Thiên Thù ngập ngừng thú nhận.

-Ta nghe nói cô gái đó xuất thân thương buôn, con có thể nhờ qua mạng lưới đó tìm Dạ Thanh, có lẽ sẽ có kết quả.

Nghe cha nhắc về Dạ Thanh, Cổ Thiên Thù nghiêm túc gật đầu, cũng hiểu dụng ý của Cổ lão.

-Còn có mau chóng cho người ta một danh phận. Uyên nhi cũng không phải người hẹp hòi. Có lẽ nó cũng đã sớm biết chỉ chờ con nói thật với nó mà thôi.

Cổ Thiên Thù trầm ngâm suy nghĩ, lòng đưa ra quyết định.

-Nương tử, Nhu nhi ngủ rồi à.

Cổ Thiên Thù sau khi tắm rửa tẩy đi mùi thanh hôi ô uế, mới trở về hậu viện.

-Con bé mới vừa ngủ, nó thật sự rất lo lắng cho Dạ Thanh.

Công Tôn Uyển xinh đẹp, có chút tiều tụy đi đến tựa vào người Cổ Thiên Thù.

Công Tôn Uyển xuất thân cũng danh gia, tám năm trước chỉ vừa mười sáu đã gã cho Cổ Thiên Thù. Chính vì thế từng cử chỉ, hành động của nàng đều nước chảy mây trôi uyển chuyển, lễ nghĩa, nhẹ nhàng.

-Uyển nhi, ta có chuyện cần nói với nàng.

Cổ phu nhân không trả lời, chỉ im lặng lắng nghe.

-Ta, thực ra bảy năm trước, ta đã có quen qua một cô nương...

-Th·iếp biết.

Cổ phu nhân nhẹ nhàng nói, như sớm trong dự liệu

-Nàng thật biết?

Cổ Thiên Thù ngạc nhiên, không ngờ mình thật không giỏi dối trá như vậy.

-Th·iếp biết. Trên người chàng đôi lúc có mùi phụ nữ.

Cổ phu nhân cười khẽ nhìn trượng phu. Dù hắn là đại lão gia lớn hơn nàng rất nhiều nhưng lại như lúc đầu nàng gặp hắn, một còn mèo vụng trộm không biết chùi miệng.

-Nàng không giận sao?

-Th·iếp giận, nhưng chàng là tướng công của th·iếp, còn có thể làm sao. Chỉ là chàng đã chịu nói, chắc là muốn dắt cô gái đó về nhà?

-Có lẽ, ta còn muốn nhờ nàng ta giúp tìm Dạ Thanh.

Cổ Thiên Thù không dám nhìn thẳng Cổ phu nhân. Những điều ông nói nghe thật vô trách nhiệm cứ như đang lợi dụng người khác.

-Chàng nên sớm dẫn nàng ta về, nàng ta không danh không phận bên chàng bảy năm, luôn rất thiệt thòi.

Cổ phu nhân thông cảm. Cổ Thiên Thù luôn rất thương yêu nàng, dù không muốn chia sẻ nhưng chuyện cũng đã rồi nàng cũng không dễ phản đối.

-Ta biết, nàng ta thật ra rất hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn.

-Th·iếp biết.

Cổ Thiên Thù như ấm đầu, sao cái gì nàng cũng biết vậy.