Võ Thành Kiệt nhíu mày, nhìn sang tôi, hỏi "Chị làm sao vậy? Chị đừng quá lo lắng, cứ yên tâm đi".
Có lẽ như sự lo lắng của tôi đã phơi bày hết lên trên khuôn mặt mình, nên làm cho cậu ta phải nói ra những lời này.
"Thành Kiệt à, đúng thiệt là chị đang lo lắng, chị lo bên trong căn buồng trống chắc chắn có thứ rất kinh khủng đang ẩn nấp".
Tôi nói một cách dứt khoát.
Võ Thành Kiệt vỗ nhẹ lên vai của tôi, đưa ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn vào tôi, trầm giọng nói "Em biết thứ đang ẩn nấp bên trong căn buồng trống kia, chắc chắn rất kinh khủng, nhưng mà chỉ có đi tới đó, chúng ta mới có thể biết được toàn bộ sự việc đang bám lấy chị, rốt cuộc là như thế nào, có như vậy em mới có cách để giải quyết được vấn đề".
Cậu ta nói xong lời này, liền bước về phía của căn buồng trống một cách vội vàng hơn.
Tôi không còn cách nào khác, đành im lặng bám theo sau.
Khi tụi tôi bước tới căn buồng trống, thì nét mặt của Võ Thành Kiệt có vẻ như rơi vào trầm tư, cậu ta không đẩy cửa trực tiếp bước vào, mà đứng nhìn vào cánh cửa buồng một lúc, rồi mới khe khẽ lên tiếng "Có vẻ như căn buồng trống này chứa nhiều bí mật hơn là em nghĩ".
Tôi nghe cậu ta nói vậy, liền lập tức có chút lo lắng, vội vàng chạy tới bên cánh cửa, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó.
Hiện giờ, bên trên cánh cửa buồng đang dần dần xuất hiện những bàn tay máu của trẻ con, tôi có thể trông thấy từng lóng tay cũng như vân tay rất rõ ràng và tỉ mỉ.
Trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang lo sợ, hiện giờ đang là ban ngày ban mặt, bên cạnh tôi còn có Võ Thành Kiệt, mà những thứ ma quỷ này lại ngang nhiên xuất hiện, rốt cuộc thì bọn chúng đang muốn làm gì đây?
Tôi nhìn sang Võ Thành Kiệt ở bên cạnh, thấp giọng hỏi "Thành Kiệt, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Võ Thành Kiệt chậm rãi quay về phía của tôi, không nhanh không chậm, trả lời bằng chất giọng có phần lạnh lẽo "Đây là dấu tay của tiểu quỷ, có lẽ bên trong căn buồng trống này, đang giam giữ một hoặc nhiều oan hồn của trẻ con".
Âm thanh của câu trả lời vừa dứt, xung quanh của tôi đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo giống như từ cõi âm ti thổi tới vậy.
Tôi đưa tay xoa xoa cánh tay của mình, nuốt một ngụm nước miếng để lấy lại tinh thần, gấp gáp hỏi "Vậy thì bây giờ chúng ta nên làm chi đây?"
Giọng nói của tôi có chút run rẩy vì sợ hãi.
Võ Thành Kiệt nghe câu hỏi này, chợt quay sang nhìn cánh cửa, vẻ mặt vẫn không thay đổi nhiều, đáp "Bây giờ chúng ta rất an toàn, nên không cần làm chi hết, oan hồn của trẻ con bên trong căn buồng trống điều đã bị một sức mạnh kỳ lạ vây hãm lại rồi, nên sẽ không dễ dàng thoát ra đâu".
"Sức mạnh vây hãm sao?"
Tôi nhíu đôi mày thanh tú của mình, nét mặt có chút ngạc nhiên, giọng nói thì mang theo vẻ khó hiểu, hướng Võ Thành Kiệt mà lên tiếng hỏi.
Võ Thành Kiệt bước tới gần cánh cửa buồng hơn, nhưng mà không chạm vào nó, sau một thoáng, cậu ta quay về phía tôi, trầm giọng trả lời "Đây có lẽ là kết giới của một pháp sư cao tay nào đó".
"Nếu theo như em nói, thì có khi nào căn buồng trống trống này là để nuôi ma quỷ không?"
Tôi vội vàng lên tiếng ngay sau khi câu nói của Võ Thành Kiệt vừa kết thúc, việc nuôi ma quỷ trong nhà cũng không hiếm, nhất là những nhà giàu có như Chu phủ này.
Võ Thành Kiệt gật đầu đồng ý, nói "Chị nói vậy cũng có khả năng".
Cậu ta ngưng lại một chút, rồi bất ngờ nhìn chằm chằm về phía tôi, mà gấp gáp nói "Khoan đã chị họ, chuyện nuôi ma quỷ trong Chu phủ và chuyện chị gả vô đây đặng xung hỉ, có khi nào liên quan tới nhau không?"
Nghe cậu ta đặt ra câu hỏi này, tôi trong vô thức giựt mình một cái mạnh, thần sắc trên khuôn mặt cũng theo đó mà nhợt nhạt dần, miệng lẩm bẩm "Nếu là thiệt, thì chị phải làm sao đây?"
Dẫu tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước để đối mặt với sự việc đang đeo bám lấy mình, nhưng thật sự cái suy đoán kia khiến cho tôi quá sức tưởng tượng, và không thể tiếp thu ngay được.
"Chị không nên lo lắng, đây chỉ là suy đoán của riêng em mà thôi".
Hình như Võ Thành Kiệt biết tôi quá mức sợ hãi, nên cậu ta ngay lập tức lên tiếng trấn an.
"Không đâu".
Tôi không thể bình tĩnh được trước sự việc này, sự lo sợ vô thức thoát ra khỏi đáy lòng, biến thành giọng nói run rẩy "Việc em vừa nói, cùng với những thứ mà chị đã trải qua, hoàn toàn rất phù hợp, đây chắc chắn là một đám cưới ma rồi, người trong Chu phủ đang muốn dùng chị để làm vật tế tự, nhằm để cứu sống Chu Nguyên".
"Chi họ".
Võ Thành Kiệt đột nhiên nói lớn một tiếng nhằm thức tỉnh tôi, sau khi nhìn thấy tôi đã ổn định lại, cậu ta vội dịu giọng nói "Dù là như vậy đi chăng nữa, thì bọn họ sẽ không thể đạt được mục đích, khi mà em vẫn còn đang ở đây".
Vừa nói xong, cậu ta liền hướng về phía cánh cửa buồng, đưa một tay lên trên đó, nhẹ giọng niệm chú "Vận tâm hội tụ, linh lực dẫn đường, xóa tan dấu quỷ... Cấp cấp như luật lệnh".
Lời vừa xong, những dấu tay của tiểu quỷ in trên cánh cửa chậm chạp biến mất.