Diêu Vũ nhìn về phía An An, hi vọng An An cho một lời giải thích.
An An đầy mờ mịt, bởi vì liên hệ giữa nàng cùng tinh thú hoàn toàn gãy mất, tinh hoàn sau lưng nàng đều tại dần dần ảm đạm, như là lúc nào cũng có thể biến mất.
Khang Ninh khẩn trương nhìn muội muội, xảy ra chuyện gì?
Tinh hoàn biến mất, đại biểu cho tinh thú vẫn lạc, cũng liên luỵ đến sống chết của chủ nhân.
Nhưng, Chu Tước rõ ràng vẫn rất ổn mà, mà muội muội cũng giống như rất bình thường.
- Người vừa rồi kia đi không tình nguyện đi, các ngươi hẳn là đã gây nên hoài nghi. Nếu đã gây lên hoài nghi, ta đây có một đề nghị, hi vọng các ngươi nghe một chút.
- Không cần đề nghị của ngươi, chúng ta có thể ứng phó!
- Nếu bị hoài nghi, không bằng ta trực tiếp khống chế các ngươi, lại đánh các ngươi thành trọng thương, sau đó các ngươi liền có thể lấy thân phận người bị hại đối mặt với những bộ lạc khác, mà không phải là... Kẻ phản bội.
- Khương Nghị!! Xin ngươi tuân thủ ước định!!
Diêu Vũ giận tím mặt, Thực Tinh Tước kịch liệt gáy to, sôi trào lên liệt diễm ngập trời.
Rống!!
Diêu Huân gào thét như dã thú, Liệt Diễm Mãnh Hổ mãnh liệt đong đưa, triển khai tư thái tiến công hung hãn.
- Ta đã biết ngươi không có có ý tốt.
Diêu Hồn gầm thét, khống chế Liệt Diễm Hùng Sư nhào tới đầu tiên.
Ông...
Tinh văn mặt ngoài Tinh Thần Thụ trong lúc bất chợt nở rộ toàn bộ, giống như là con sông uốn lượn, cuồn cuộn lao nhanh, từ thân cây thẳng tới nhánh cây, trùng kích toàn bộ tán cây, tán cây lay động mãnh liệt, sôi trào lên cường quang vô tận, rọi khắp mấy vạn dặm dãy núi.
- A...
Đám người Diêu Vũ đau đớn kêu rên đầy thảm thiết, tinh văn toàn thân không bị khống chế mà nở rộ, tinh thú tế linh khế ước cũng giống là bị cưỡng ép khống chế, phóng thích năng lượng của mình về Tinh Thần Thụ.
Năng lượng của bọn hắn đang nhanh chóng trôi qua, tinh thần cũng bắt đầu uể oải.
Tinh Thần Thụ, Thánh Thụ này mang cho bọn hắn quang vinh cùng sinh tồn, giờ phút này lại đang hấp thu năng lượng của toàn bộ bộ lạc.
Từ những tộc nhân bọn hắn đây, đến khế ước thú của bọn hắn, lại đến sơn lâm cùng đại địa xung quanh.
Tất cả năng lượng đều như sông suối đổ về đâị dương, hội tụ đến bên trên Tinh Thần Thụ.
- Đây là...
Phu thê Tiêu Dương kinh hãi lui lại, khó có thể tin được mà nhìn bộ lạc Liệt Dương đau đớn giãy dụa, nhìn mênh mông đại địa đều đang thức tỉnh ở bốn phương tám hướng.
Đây là Tinh Thần Thụ của bộ lạc Liệt Dương, làm sao lại cướp đoạt năng lượng của bọn hắn?
Đây là vùng rừng rậm được Tinh Thần Thụ tạo nên, làm sao lại cướp đoạt Đại Địa Mẫu Thể.
- Các ngươi chỉ là tạm thời suy yếu, không có nguy hiểm đến tính mạng. Xin lỗi. Nếu như ta cuối cùng thắng, các ngươi đều sẽ một lần nữa quật khởi. Ta, hoàn lại cho các ngươi gấp mười lần.
Khương Nghị có chút hành lễ đối với bọn hắn.
Hắn dung hợp Tinh Thần Thụ liền có thể thông qua tẩm bổ Tinh Thần Thụ, đạt được năng lượng càng mạnh.
Mà, hắn cần Tinh Thần Thụ và Vũ Trụ Thụ giữ liên lạc, nhất định phải mang đi.
Tinh Thần Thụ hơn ba vạn mét ầm ầm lay động, từ trong địa tầng rút ra rễ già uốn lượn, mang ra tinh văn rải rác,.
Phía sau lưng Khương Nghị nứt ra, tinh văn bên trong giống như là xúc tu dày đặc, chỉ lên trời lay động, tiếp dẫn lấy Tinh Thần Thụ.
Ánh sáng nương theo khắp Thiên Tinh, Thụ hình thể Tinh Thần áp súc lại, từ ba vạn mét đến ba ngàn mét, lại đến ba trăm mét, ba mươi mét... Cuối cùng rơi xuống trên lưng Khương Nghị, rễ già uốn lượn, cùng tinh văn phía sau lưng giao hòa, đâm thật sâu vào trong thân thể Khương Nghị.
…
Tiêu Dương nhìn đến trợn mắt hốc mồm, lần đầu tiên nhìn thấy Tinh Thần Thụ có thể trực tiếp dung nhập vào trong thân thể tinh thú.
Khang Ninh cùng An An đều ngây ngẩn cả người.
Tinh Thần Thụ là căn bản của bộ lạc, vậy mà lại từ bỏ bộ lạc, dung nhập vào trong thân thể một người ngoài.
Chu Tước này, rốt cuộc đã làm cái gì với Tinh Thần Thụ?
Quá kinh khủng!!
- Nếu như chúng ta còn có thể gặp lại, nói rõ thế giới này còn có tương lai. Nếu như ta không về được, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
- Ba năm... Chỉ còn ba năm... Các ngươi về trong bộ lạc bồi người thân đi.
Khương Nghị quay đầu nhìn An An, đong đưa hai cánh, mãnh liệt một kích, mang theo cuồn cuộn liệt diễm cùng tinh quang lộng lẫy bay thẳng lên trời, lao lên trời cao.
- Đi mau! Mau chóng rời khỏi nơi này!
Tiêu Dương cùng Thanh Liên không dám có bất kỳ trì hoãn nào, nhanh chóng khống chế Côn Bằng rời khỏi.
- An An, đi mau.
Khang Ninh cũng không chần chờ nữa, hắn vội vàng mang theo An An phóng tới khu Tân Hải.
Hình Khôi còn chưa đi xa, đột nhiên cảm giác mặt đất chấn động, dãy núi oanh minh, bầu trời cuồn cuộn mây mù, tinh quang bành trướng.
Tinh văn giữa đất trời đều từ phiêu miểu đến rõ ràng, ngay sau đó cướp đoạt năng lượng tầng mây và mặt đất, hội tụ về cùng một phương hướng.
- Bộ lạc Liệt Dương? Rốt cuộc bọn hắn đang làm cái gì? Sẽ không phải tìm được tinh thú thất giai đấy chứ!!
Hình Khôi nhịn không được, lần nữa quay người phóng tới Tinh Thần Thụ.
Nhưng, còn không có chạy được bao xa, vậy mà hắn nhìn thấy gốc Tinh Thần Thụ thẳng nhập mây xanh kia đang kịch liệt ngưng tụ, từ mấy vạn mét đến mấy ngàn thước, sau đó... Biến mất...
- Tê!!
Hình Khôi hít vào từng ngụm khí lạnh, Tinh Thần Thụ sao có thể biến mất?
Không tốt!!
Bộ lạc Liệt Dương gặp nguy hiểm!!
Hình Khôi khống chế Chấn Thiên Chùy sôi trào lên cường quang hừng hực, lấy oai lay trời, xông về bộ lạc Liệt Dương.
Trách không được Diêu Vũ khác thường như vậy.
Thì ra trong bộ lạc có biến.
Chủ quan, lúc ấy hắn nên kiên trì thêm.
Oanh...
Bên ngoài ngàn dặm, đầu chái nhà nguy nga dâng lên liệt diễm ngập trời, như sóng lớn tràn ngập, thanh thế to lớn, chiếu đỏ lên nửa màn trời, úy vi tráng quan.
Một con Chu Tước hoa lệ xuất hiện ở trong tầm mắt Hình Khôi.
- Diêu Tế? Quá tốt rồi! Diêu Tế!! Bộ lạc xảy ra chuyện gì?
Hình Khôi cao giọng la lên, tăng tốc nghênh đón.
Nhưng...
- Không đúng!! Đây không phải là Diêu Tế!!
Theo khoảng cách nhanh chóng rút ngắn, Hình Khôi bị tinh uy đập vào mặt kia kinh đến.
Liệt diễm cuồn cuộn, thế như đại dương mênh mông.
Tinh uy cuồn cuộn, càng là rung chuyển trời đất.