Chương 35 : Là Người Nhà.
Trần Trường Xuân nhìn thấy bọn hắn không trả lời, cũng không nói thêm gì, tay cầm trường thương đi về phía bọn hắn.
Mà Triệu Lương cùng gã Trấn Chủ gặp động tác của Trần Trường Xuân, thì thần sắc liền trở nên căng cứng, rút ra đao kiếm, một bộ liều mạng.
Nhưng với thực lực của Trần Trường Xuân, hai gã Hậu Thiên Cảnh sao có thể làm ra trò trống gì.
Chỉ thấy hai ánh thương loé lên, mũi thương đã đâm vào hai chân của Triệu Lương, máu tươi từ lỗ máu chảy nhỏ xuống đất.
Một bên gã Trấn Chủ thấy cảnh này, không có chút ý chí chiến đấu muốn quăng đao bỏ trốn, nhưng hắn chỉ vừa quay người liền bị một thân ảnh chặn lại, cổ bị một bàn tay bóp chặt, khiến gã hít thở không thông.
Tiếp đó, chính là tiếng xương gãy vang lên.
Rắc~ một tiếng.
Nắm như nắm chó c·hết, Trần Trường Xuân quăng t·hi t·hể của gã Trấn Chủ sang một bên, sau đó đi đến trước người Triệu Lương.
" Ngươi không thể g·iết ta, nếu không..."
Đôi chân Triệu Lương bị trường thường của Trần Trường Xuân đâm phế, nằm dưới đất, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nói.
" Hắc hắc, Nhị Đương Gia nói sai rồi, ta vừa rồi còn nghe được thủ hạ của ngươi trước khi c·hết từng nói một câu hình như là " không phải là người nhà lại dám g·iết huynh đệ " gì gì đó.
Bây giờ ta đồng ý làm người một nhà với Hắc Lang Trại, như vậy ta có thể g·iết được Nhị Đương Gia rồi đúng không ?"
Không đợi Triệu Lương nói hết, Trần Trường Xuân liền cắt đứt, mĩm cười nhìn hắn nói.
Kế tiếp Trần Trường Xuân cũng không chờ hắn trả lời, tay cầm trường thương, liên tục đâm vào ngực, bụng, tay, chân của hắn, đồng thời cười to nói :
" Một thương này là cho huynh đệ ta Lý Lục."
" Một thương này là cho thôn dân Xuân Điền Thôn."
" Một thương này là cho con gà nhà bát thẩm."
" Một thương này là cho con trâu nhà nhị thúc."
" Một thương này...."
...
Hắc dạ phong cao, trên sơn lộ Tiểu Cô Sơn, một thân ảnh cầm trường thương trong tay, liên tục đâm vào người nằm dưới đất.
kẻ nằm dưới đất thì la to đau đớn, thân ảnh cầm trường thương thì vừa cười vừa nói.
Âm thanh hét thảm, cười to, cùng tiếng da thịt bị mũi thương đâm xuyên đồng thời vang lên.
Đâu đó khoảng chừng hai phút sau, ba loại âm thanh này im bặc.
Kẻ nằm dưới đất, cả người toàn là v·ết t·hương, máu tươi ào ạt chảy, khuôn mặt vốn tuấn lãng bây giờ lại chằng chịt v·ết m·áu, thân thể tựa như tổ ong vò vẻ, không chổ lành lặn, hai mắt trừng to mà c·hết.
Trần Trường Xuân nhìn tử trạng của Triệu Lương khoé môi khẽ nhếch, xoay người trở về Hắc Lang Trại, mặc cho t·hi t·hể của gã Trấn Chủ cùng Triệu Lang phơi thây hoang dã.
...
Thù của cả Xuân Điền Thôn đã báo được tám phần, giờ chỉ còn lại hai phần, Trần Trường Xuân nội tâm thở phào nhẹ nhõm.
Tầm một canh giờ sau, tại một gốc nào đó của Tiểu Cô Sơn, Trần Trường Xuân hai mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt khó coi.
Hắn lạc đường rồi !
Leo núi tầm một canh giờ, hắn đã thành công trở về vị trí cũ, t·hi t·hể của Triệu Lương cùng gã Trấn Chủ chỉ cần liếc mắt liền thấy.
...
Hết cách Trần Trường Xuân chỉ đành thi triển thân pháp, leo lên chổ cao nhất, nhìn quanh tìm kiếm đường về.
Cũng may Tiểu Cô Sơn này không lớn, Hắc Lang Trại nằm ngay sườn núi cũng không phải chổ bí ẩn khó thấy gì, sau một hồi nhìn dáo dác Trần Trường Xuân đã thấy được đại môn cùng tường gỗ của Hắc Lang Trại, nằm tại một chổ xa xa có chút hẻo lánh ở nơi sườn núi.
Tìm được phương hướng, một lát sau Trần Trường Xuân nhìn trước mắt hàng rào của Hắc Lang Trại, gật gật đầu hài lòng, thầm nghĩ.
Xem ra bổn toạ cũng không phải loại người mù đường.
Đương nhiên rồi, Trần Trường Xuân không có mù, hắn mất đường.
Tiểu Cô Sơn nhỏ như vậy cũng lạc đường cho được, thì cũng hiểu rõ bản năng đi đường tìm hướng của hắn thế nào rồi.
...
Vừa vào trại liền có mùi máu tươi xộc vào mũi, Trần Trường Xuân khẽ nhíu mày một cái, tăng nhanh cước bộ, đi đến trước mặt đám sơn tặc còn sống.
Trần Vân Phong thấy hắn trờ về liền đứng dậy nói :
" Phụ thân, đám người này xử lý thế nào phụ thân ?"
" Dù sao Hắc Lang Trại đã bị diệt, đám người này bị ép buộc cũng không phải là bọn hắn muốn, lấy chút tài vật cho bọn hắn, thả bọn hắn đi đi."
Trần Trường Xuân nhìn mười mấy tên sơn tặc trước mặt cùng với ba mươi bốn mươi thiếu nữ, thiếu phụ b·ị b·ắt đến nhàn nhạt nói.
Mà ở đứng ở trong đám người, huynh đệ Nhất Đao, Nhị Đao nghe vậy, thần sắc mừng rỡ kích động tiến lên nói :
" Trần Gia Chủ, ngươi thật sự lợi hại nha, Hắc Lang Trại nói diệt liền diệt."
Sau khi bọn hắn dẫn Trần Trường Xuân vào trại liền đi lấy thức ăn quần áo, cho ba phụ tử " điên " sau khi lấy xong thức ăn cùng quần áo trở về thì đã thấy tràng cảnh Trần Trường Xuân cầm thương g·iết địch, thì tựa như bị trúng định thân phù, đứng yên ngốc tại chổ.
Đợi đến khi Trần Trường Xuân rời đi bọn hắn mới thở phào một hơi.
Lại trãi qua một phen thiên nhân giao chiến ở nội tâm, huynh đệ bọn hắn rốt cuộc bình tĩnh trở lại, sau đó kích động tiếp nhận sự thực Hắc Lang Trại đã bị diệt.
Mà sau khi nghe được Trần Trường Xuân đồng ý thả đi bọn hắn, lại càng kích động mừng rỡ.
...
Trần Trường Xuân nghe huynh đệ nói vậy cũng khẽ gật đầu, ứng phó vài câu.
Sau đó thuận miệng hỏi đến Đại Đương Gia của Hắc Lang Trại, Triệu Bá.
Nhất Đao, Nhị Đao nghe được cái tên này khẽ nhíu mày một cái, thần sắc kiêng kị chậm rãi nói.
Năm phút sau, trãi qua một phen giảng giải của Nhất Đao, Nhị Đao Trần Trường cuối cùng minh bạch vì sao đám sơn tặc lại sợ gã đại đương gia này như vậy.
Triệu Bá, kẻ này người cũng như tên, làm việc bá đạo, không nói lý lẽ, nhưng được cái hắn có một thân thực lực cường đại, lại thêm hắn chỉ bá đạo với kẻ yếu hơn mình mà thôi.
Đối với người có thực lực có thế, chính là như chó, vô cùng dễ sai dễ bảo.
Tính cách của kẻ này có thể tóm gọn qua bốn chữ, chính là thượng đội hạ đạp
Mà đám sơn tặc sợ hãi hắn như vậy, không chỉ là do hắn có thực lực cường đại, mà còn là vì hắn có núi dựa sau lưng chính là Vương Gia hoặc là nói Ninh Vương của Đại Huyền Quốc.
Trước đó từng có người vì không muốn tiếp tục làm sơn tặc, rời đi Hắc Lang Trại, thì nửa đường liền bị hắn g·iết, người thân của kẻ chạy trốn, nam thì bị Triệu Bá bán làm nô, nữ thì đem về đưa cho huynh đệ hắn hãm h·iếp thừa sống thiếu c·hết, sau đó bán vào thanh lâu.
Trường hợp như vậy cũng không chỉ có một, mà có rất nhiều lần, có người không thích cuộc sống này bỏ trốn.
Nhưng tất cả đều bị Triệu Bá bắt lại, tựa như hắn có thiên lý nhãn dù cho trốn ở xó xỉnh nào cũng bị hắn moi ra.
Đám sơn tặc mặc dù hung ác, nhưng đa số đều có người nhà, đây cũng chính là nhược điểm của bọn hắn, nên mới bị Triệu Bá nắm trong tay, vì Triệu Bá liều mạng.
Đây cũng là lý do vì sao đám sơn tặc lại sợ hắn như vậy. Một kẻ có núi dựa, có thực lực, thủ đoạn lại cao minh như vậy, ai không sợ cho được.
Tuy nhiên, Trần Trường Xuân cũng không sợ gì Triệu Bá, với đầu óc của Trần Trường Xuân sau khi nghe xong, suy nghĩ một chút hắn đã minh bạch mọi chuyện thì sợ gì hắn.