Chương 36 : Ninh Thành.
Thủ đoạn của Triệu Bá tám thành là nhờ vào Ninh Vương mà thôi, chỉ là bọn sơn tặc này đối với gã quá sợ hãi nên mới không nghĩ ra, hoặc là có kẻ cũng thông suốt mấu chốt trong đó nhưng không nói mà thôi.
Thử nghĩ xem, ở Ninh Châu này ai có bản lãnh tìm ra một kẻ đã trốn chui trốn nhủi vào một gốc ?
Ngoài Ninh Vương ra thì còn có ai có bản lãnh này ?
Không đúng, còn một nơi nữa, nhưng chổ đó ...
...
Trần Trường Xuân cũng không quan tâm thực lực, thủ đoạn tìm người của hắn cao minh cỡ nào, dù sao hắn chắc chắn là đi tìm Triệu Bá giải quyết xong ân oán Xuân Điền Thôn rồi.
Tầm một canh giờ sau, Trần Trường Xuân cùng Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ lục lọi tìm kiếm cả Hắc Lang Trại một lần, đa số đều là đan dược cùng với một tít tạp vật.
Mà bạch ngân hoàng kim cũng không có bao nhiêu, chủ yếu là đan dược cùng một số dược liệu tu luyện, Trần Trường Xuân đưa hết tài vật cho đám thiếu nữ cùng với những người bị ép làm sơn tặc.
Sau đó cùng Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ trở về Xuân Điền Thôn.
...
Bên trong Trần Trạch, Tô Minh Nguyệt lúc này cũng chưa nghỉ ngơi, vẫn đứng trong đình viện ngóng nhìn về hướng đầu thôn, khi thấy ba con ngựa lao nhanh về phía mình, nàng khẽ cười, thần sắc lo lắng trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất.
Nhìn Trần Trường Xuân trên thân áo có v·ết m·áu, nàng khẽ nhíu mày một cái nói :
" Phu quân, thế nào rồi ? Giải quyết xong ?"
" Yên tâm, Hắc Lang Trại đã không còn."
Trần Trường Xuân đi theo tầm mắt của nàng nhìn xuống v·ết m·áu trên người mình, khẽ lắc đầu tỏ vẻ máu không phải của mình mĩm cười nói.
Nghe Trần Trường Xuân nói vậy, nàng liền gật đầu, tiến đến cởi ra áo ngoài của hắn, sau đó mặc lên người hắn một bộ áo mới.
Kế tiếp nàng nhóm lửa giữa sân, sau đó ném bộ y phục nhuốm máu vào đống lửa, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ cũng cởi ra bộ áo củ mèm của mình ném vào lửa.
Nhìn ba bộ quần áo bị ngọn lửa đốt cháy thành tro, Tô Minh Nguyệt nhìn lên bầu trời nói :
" Tiểu Nha, chúng ta đã giúp ngươi báo thù rửa hận, ngươi có thể thấy sao ?"
Tiểu Nha chính là nha hoàn th·iếp thân của nàng, cả hai cùng nhau lớn lên tình như tỷ muội, đã cùng nàng trãi qua mấy lần tai kiếp, cho đến khi nàng cùng Trần Trường Xuân thành thân, Tiểu Nha vẫn theo nàng, cùng nàng hưởng chút thú vui điền viên.
Nhưng lần Hắc Lang Trại đồ thôn, Tiểu Nha vì nàng đ·ã c·hết dưới đao đám sơn tặc.
Hôm nay Hắc Lang Trại đã bị diệt dưới tay trượng phu của nàng, Tô Minh Nguyệt cũng xem như đã báo thù cho Tiểu Nha.
Dưới đêm trăng tỏ, cả nhà Trần Trường Xuân ngóng nhìn lên thiên không, nội tâm tưởng niệm đến những thôn dân, bằng hữu đã cứu mình một mạng.
...
Từ giờ đến trời sáng còn đâu đó tầm hai ba canh giờ, sau một phen tưởng niệm bằng hữu, thôn dân, Trần Trường Xuân, Tô Minh Nguyệt cùng nhi tử, trở về phòng tranh thủ nghỉ ngơi.
Sáng sớm, Trần Trường Xuân dẫn theo người nhà cùng Đại Bạch, Đại Hắc, chôn cất thi hài thôn dân đã hoá thành bạch cốt.
Sau khi chôn cất xong xuôi, thì tiến về Hoàng Viên Trấn, cho người nhà của đám hộ viện tiền tài đủ để bọn họ làm ăn kiếm sống, tới đây mọi chuyện cũng xem như viên mãn, Trần Trường Xuân liền đánh xe ngựa hướng về Châu Thành.
...
Châu Thành nằm ngay trung tâm Ninh Châu, nói về độ phồn hoa chính là bậc nhất, tường thành cao đâu đó tầm năm mươi trượng, trên vách tường thành ngoài có chút cũ kỹ do thời gian, còn có thể thấy được loáng thoáng vết đao, vết kiếm do chiến hoả để lại.
Một đường cưỡi xe ngựa mà đi, mất một tháng mười lăm ngày, Trần Trường Xuân rốt cuộc đến đây, nhìn trước mắt toà thành, Trần Trường Xuân khoé miệng nhếch lên, thầm nghĩ.
Rốt cuộc đến, Doãn gia, Triệu Bá đều ở đây, một lần giải quyết hết thảy nhân quả, ta liền rời đi phàm tục giới, không biết tu tiên giới ra sao đây ?
Ánh mắt lấp loé tinh quang, Trần Trường Xuân đánh ngựa vào thành.
...
Trước cổng thành, mười mấy binh sĩ canh cổng, nhìn thấy xe ngựa của Trần Trường Xuân, thì một kẻ trong đó đứng ra ngăn lại.
Kẻ này khuôn mặt bình bình vô kỳ, nhìn qua không có gì để tả, chính là loại bỏ vào đám đông liền tìm không thấy.
" Dừng lại !"
" Vị đại ca này không biết có việc gì ?"
Trần Trường Xuân nhìn tên binh sĩ nói.
" Muốn vào thành phải giao phí, ngươi không biết ?"
Nghe câu hỏi của Trần Trường Xuân, gã binh sĩ ánh mắt nghiền ngẫm, khoé môi khẽ nhếch đáp lời.
Trần Trường Xuân nghe được lời này, khẽ gật đầu, lấy ra một nén bạc giao cho hắn.
Tiếp nhận nén bạc, gã này liền mĩm cười tránh đường.
Trần Trường Xuân thấy vậy thì tiếp tục đánh xe ngựa vào thành.
Theo luật lệ Đại Huyền, người thường vào thành là không tốn phí, trừ phi là kẻ kinh thương dẫn theo cả đoàn xe ngựa vật phẩm mới phải giao nộp thuế phí mà thôi.
Kẻ này tám thành chính là thấy cỗ xe ngựa Trần Trường Xuân có chút xa hoa đắc tiền, lại nhìn hắn không giống người có thế có lực hay là võ giả, mới đi đến đòi phí vào thành.
Mặc dù Trần Trường Xuân biết luật lệ này, nhưng hắn có việc quấn thân, với lại chút bạch ngân phàm tục, hắn cũng không để ý, dùng chút tiền để né phiền phức, Trần Trường Xuân vẫn là bỏ được.
...
Vừa vào thành đập vào mắt hắn chính là từng toà lầu các, đại lộ rộng đủ để mười cỗ xe ngựa chạy song song với nhau, dòng người như nước, quần áo sang quý, áo gấm lụa đào.
Xem qua chính là dáng vẻ nên có của một toà Châu Thành.
Trần Trường Xuân tiếp tục đánh ngựa, đi tìm khách điếm ở lại.
Tầm mười lăm phút sau, trước một toà khách điếm, Trần Trường Xuân nhảy xuống xe ngựa, gõ gõ thùng xe nói :
" Nương tử, đến rồi."
Tô Minh Nguyệt đang ôm Vân Đông ngủ trong thùng xe, nghe giọng của hắn bừng tỉnh thức giấc, lây người Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ đánh thức bọn hắn, sau đó nàng ôm Vân Đông xuống xe ngựa.
Hai tên tiểu tử cũng tỉnh dậy dắt theo Đại Bạch, Đại Hắc xuống xe, cùng phụ mẫu vào khách điếm.
Một bên, gã sai vặt của khách điếm thấy cả nhà Trần Trường Xuân đã vào, liền đánh xe ngựa đi vào hậu viện, cho ngựa ăn cỏ.
...
Sau một phen ăn uống, dàn xếp xong xuôi mẫu tử Tô Minh Nguyệt, cùng hai con chó của mình.
Trần Trường Xuân đi xuống phố tìm hiểu tin tức của Doãn gia cùng Triệu Bá.
Đi trên đại lộ, Trần Trường Xuân hỏi đường tới lui.
Dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của người qua đường, Trần Trường Xuân mất tầm nửa canh giờ đi đến Bách Sự Lâu.
Bách Sự Lâu chính là một thế lực chuyên tìm hiểu tình báo, bán ra thông tin của một số nhân vật có tiếng trên giang hồ, cùng với một số thế lực to lớn.
Nhìn toà lầu các cao năm tầng trước mặt, Trần Trường Xuân thong dong bước vào trong.