Chương 9 : Bạo Khí Đan.
[ Hệ Thống : Đỉnh Cấp Gia Tộc ]
Kí Chủ : Trần Trường Xuân.
Tuổi : 30/80.
Tư Chất : Thiên Tài.
Thể chất : Băng Linh Thể.
Ngộ Tính : Thiên Tài.
Cảnh Giới : Hậu Thiên Cảnh Lục Trọng.
Võ Học : Kim Cương Công, Bá Vương Thương, Toái Bộ, Uy Long Luyện Thể Công.
Nghề Nghiệp : Nhất Giai Thượng Phẩm Luyện Đan Sư (90/100)
Đẳng cấp gia tộc : Phàm Nhân.
Gia chủ : Trần Trường Xuân
Điểm Khí Vận : 10.
Thành Viên Gia Tộc : Tô Minh Nguyệt, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, Trần Vân Đông.
Nhìn giao diện ảo trước mắt, Trần Trường Xuân hài lòng mĩm cười.
" Có thề lấy ra Bạo Khí Đan bán rồi, với thực lực bây giờ của ta cho dù có người vì lợi mưu hại, cũng có thể ứng đối."
Trãi qua nửa tháng này, trừ đi ngày đầu khai trương, Võ Giả ở Vân Vũ Thành tò mò đi đến mua đan, những ngày kế tiếp đều là bình bình, thu vào chẳng được bao nhiêu.
Muốn sinh ý bốc hoả, ít nhất phải có một loại đan dược nào đó mà trên thị trường không có mới được.
Bạo Khí Đan này chính là một loại đan dược ở thị trường không có, bởi vì loại đan dược này là do Trần Trường Xuân tự nghĩ ra, Dùng để hấp dẫn khách nhân.
Phục dụng loại đan dược này có thể tăng thêm năm thành chân khí trong vòng một canh giờ, lại không có tác dụng phụ.
Võ giả là không thể thiếu chiến đấu, vì lợi xung đột, vì tình nhân xung đột, vì báo thù... đủ chuyện trên đời dẫn đến ngươi c·hết ta sống.
Có thể nghĩ gia tăng chiến lực đan dược đối với bọn hắn có bao nhiêu hấp dẫn ?
Nói đơn giản thôi, nếu như đang lúc ngươi c·hết ta sống, đánh có đi có về ngươi sắp tiêu hao hết chân khí, đối thủ bỗng nhiên phục dụng đan dược, có thêm năm thành chân khí.
Chẳng phải kẻ c·hết là ngươi ?
Mà cũng như Trần Trường Xuân đoán trước, chỉ sau nửa tháng Bạo Khí Đan được tung ra. từ khi có võ giả trong chiến đấu, phục dụng đan dược này trong lúc chiến đấu, từ đầu bị đè đánh về sau lại phản sát.
Sinh ý của Trần Thị Đan Các bắt đầu trở nên bốc lửa, võ giả ở Vân Vũ Thành kéo nhau đến mua Bạo Khí Đan, thuận tiện cũng mua một số đan dược tu luyện.
Thương nhân nghe được mùi làm ăn, cũng đến đặt mua Bạo Khí Đan đi đến một số thành trí khác buôn bán.
Dẫn đến Trần Trường Xuân một ngày thu đấu vàng, Tô Minh Nguyệt ngược xuôi từ nhà rồi chạy đến cửa hàng.
Mặc dù mệt mỏi, nhưng mỗi tối nhìn đống hoàng kim trước mặt Tô Minh Nguyệt liền cười không khép được miệng.
Lúc nhìn Trần Trường Xuân ánh mắt cũng thay đổi.
...
Thời gian cứ vậy đi qua rất nhanh liền trôi qua ba tháng.
Hôm nay Trần Trường Xuân mang trong người hơn ngàn lượng hoàng kim.
Khoan thai tự đắc một đường đi đến An Gia Cư, từ Phạm Chấp Sự giới thiệu mua một toà đại viện.
Diện tích so với phủ đệ đang ở to hơn gấp năm lần.
Trãi qua một phen dọn dẹp, Trần Trường Xuân lại đi thuê nha hoàn, phụ trách nấu nướng, để Tô Minh Nguyệt có thêm thời gian tu luyện, còn về phần đan các hắn cũng chưa tìm được người, nên vẫn do Tô Minh Nguyệt phụ trách.
Nhà to cửa rộng tiêu tốn năm trăm lượng hoàng kim, nhưng Trần Trường Xuân cũng không đau lòng bởi vì ...
[ Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ban thưởng : toàn tộc tư chất tăng nhất cấp, một tấm đê giai tu vi phù. ]
Cười toe toét nhận thưởng, hắn đi vào phòng ngồi xếp bằng, bóp nát tu vi phù.
Hai canh giờ sau, cảm nhận trong thể nội chân khí đã lấp đầy đan điền, Trần Trường Xuân thoả mãn đứng dậy tiếp tục đi luyện đan chế dược.
...
Đêm Khuya, trong phòng ngủ.
Tô Minh Nguyệt ánh mắt ngưng trọng nhìn Trần Trường Xuân nói :
" Phu quân, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
" A, chuyện gì ? "
Trần Trường Xuân vừa tắm xong, đi vào phòng chuẩn bị lên giường ngủ, nhìn Tô Minh Nguyệt thần sắc ngưng trọng tò mò hỏi.
" hôm nay trong lúc vô tình ta phát hiện Tiểu Thanh cùng với Lai Phúc ở cửa hàng, trong phòng nghỉ tình tứ với nhau !"
Trần Trường Xuân quái dị nhìn nàng.
Không nghĩ tới nha, nương tử của ta còn có bà tám chi tư.
Tiểu Thanh chính là thị nữ ờ cửa hàng, thường ngày tiếp đãi khách nhân bình thường là do nàng làm, còn Lai Phúc chính là tên sai vặt.
Hai người này có tư tình, Trần Trường Xuân không có bất ngờ gì, dù sao cả hai đều còn trẻ, lại thêm tiếp xúc lâu ngày, yêu đương cũng là điều bình thường.
Chuyện này có gì mà Tô Minh Nguyệt lại ngưng trọng như vậy ?
Nhưng không đợi Trần Trường Xuân nói ra nghi hoặc, Tô Minh Nguyệt tiếp tục nói :
" Lai Phúc hắn nói với tiểu thanh, để nàng lén lút tráo đổi độc dược thành Bạo Khí Đan bán cho khách nhân, phu quân ngươi nói xem chuyện này ai là người sai khiến bọn hắn làm ? "
" Thật sự như vậy, nương tử ngươi không phải nghe lầm ? "
" Hừ, ta núp sát vách nghe lén, không thề nào lầm được !"
Tô Minh Nguyệt hừ nhẹ ngạo kiều nói.
" Xem ra mấy tháng nay sinh ý của chúng ta bốc lửa, tổn hại lợi ích của một số người nào đó, hoặc là đã có người thấy lợi đỏ mắt."
Trần Trường Xuân trầm ngâm nói.
Sau đó hắn suy tư một lát, ánh mắt loé lên tinh quang, lại gần Tô Minh Nguyệt nói nhỏ vào tai nàng.
" Nhột ! Nói cái gì vậy, ở đây có ai đâu, nói lớn không được sao."
Tô Minh Nguyệt vành tai bị môi hắn chạm vào, cảm giác bất thường trong lòng nổi lên, gắt gỏng nói.
" Ngày mai ta đến ..."
Trần Trường Xuân nghĩ nàng nói cũng đúng, thế là nhỏ giọng nói.
Mà kế tiếp chuyện gì đến cũng đã đến, cảm giác bất thường, dẫn đến cả phòng đầy xuân quang.
" Nhẹ một chút, cứ như trâu húc á."
( Nội Dung Hình Ảnh Và Âm Thanh Kế Tiếp Có Mở Khoá Cũng Xem Không Được )
...
Ngày hôm sau.
Trần Thị Đan Các.
Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt đi vào một phòng nghĩ.
" Phu quân, ngươi nói loại đan dược này, thật sự còn tốt hơn Bạo Khí Đan ? "
" Đương nhiên ! Ta nghiên cứu mấy tháng nay, Bạo Khí Đan bình thường chỉ có thể tăng năm thành chân khí, nhưng loại này có thể tăng gấp đôi, ngươi nói xem có phải tốt hơn không ?"
" Quá tốt rồi, có loại đan dược này chẳng phải Trần Thị Đan Các liền có thể dương danh Ninh Châu sao ?"
Nhìn nàng biểu lộ khoa trương, Trần Trường Xuân có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ phải dạy nàng diễn xuất.
" Đúng vậy, ngươi xem đây là dược liệu cùng cách luyện chế ."
Dứt lời Trần Trường Xuân lấy ra một tờ giấy, đưa cho Tô Minh Nguyệt.
Tiếp nhận tờ giấy, Tô Minh Nguyệt khoa trương đọc từng loại dược liệu, cùng với cách thức luyện chế.
Mà một bên khác, sát vách Lai Phúc vểnh tai nghe cố gắng ghi nhớ, tên từng loại dược liệu, cùng với cách thức luyện chế.
Sau đó chạy đi lấy giấy bút ghi chép lại.
Mà Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt tựa như không phát hiện cái gì.
Nên làm gì thì vẫn làm, có khách lớn thì ra đón tiếp, không có thì ở hậu viện tu luyện, luyện đan.
Một ngày như mọi ngày, đến tối đóng cửa về nhà.
Ở một bên khác, Lai Phúc sau khi ghi chép xong cũng như mọi ngày chạy đông chạy tây làm việc vặt.
Đến khi tan tầm, liền như tiểu tặc nhìn trước ngó sau, lén lén lút lút đi đến thành đông.
Không hề hay biết ở phía sau có người đang theo dõi mình.