Đạo là một thứ gì đó rất huyền ảo, hiểu chính là hiểu, không hiểu chính là không hiểu.
Vậy nên Chu Tự không định suy nghĩ nhiều.
Sau đó Đạo ý dần hạ xuống, mà nơi hạ xuống lại đúng chỗ của Ma chủng.
Răng rắc!
Ma chủng hấp thu Đạo ý từ từ nứt ra.
Âm thanh lách cách phát ra không ngừng, Ma chủng như đang đau khổ kêu rên.
Chu Tự chỉ có thể cổ vũ cho nó.
Nghỉ ngơi lâu vậy rồi, cũng đến lúc phải phấn đấu thôi.
Nuôi quân nghìn ngày, dùng quân một giờ.
Răng rắc!
Trong nháy mắt, Ma chủng lập tức vỡ ra, giống như những cánh hoa bị tách ra.
May mà cuối cùng vẫn còn nối với nhau.
Lúc này cánh cửa kia như một lần nữa đóng lại, mà mặc dù Ma chủng đã vỡ ra nhưng trong đó phủ đầy Đạo ý. Thành công rồi?
Chu Tự hơi kinh ngạc, hắn lại đợi một lúc, phát hiện Ma chủng vỡ ra như đang điên tiết, sức mạnh của nó như không thể khống chế, đang không ngừng toạc ra.
Không biết mạnh hơn lúc trước bao nhiêu.
"Thấy có bản lĩnh rồi, bắt đầu nổi điên"
Chu Tự không nhìn thêm nữa, công lực ngàn năm phun trào.
Trấn áp trong phút chốc, dạy bọn chúng làm người.
Xác nhận cảnh giới, hắn mới ra khỏi trạng thái thăng cấp.
Mở mắt ra, trời vẫn còn tối.
Một người tinh anh như hắn lập tức biết được bây giờ là tối chủ nhật.
"Bây giờ là..."
Thu Thiển vừa mở miệng nói, Chu Tự đã bắt đầu giành trả lời:
"Bây giờ là buổi tối ngày 3 tháng 4 đúng không?"
Nói xong hắn nhìn Thu tỷ ở đối diện.
Đợi nàng gật đầu.
Thu Thiển kéo khăn lông rồi chau mày nói:
"Bây giờ là 8 rưỡi tối thứ hai, ngày 4 tháng 4. Thời gian thăng cấp của ngươi nhiều hơn dự tính một ngày Chu Tự:
"..."
Mất một ngày tiền lương, lỗ nặng.
"Ăn cơm đi, còn phần cơm cho ngươi đó"
Thu Thiển đứng dậy, cười nói.
Chu Tự cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện đúng là thứ hai.
Tốn nhiều thời gian vậy mà hắn lại không có cảm giác gì.
Tu luyện là mãi mãi, lời nói này không sai chút nào.
Nghĩ một chút, hắn quyết định xin nghỉ phép trước đã, nếu không thì sẽ tính là trốn việc.
Hai người thì có khác gì đâu?
Một nhân viên part-time như hắn thì có gì khác biệt.
Nhưng mà làm nghề nào yêu nghề nấy.
Thái độ phải nghiêm chỉnh.
"Ta đã nói với Tô Thi rồi, bảo nàng ấy xin nghỉ giùm ngươi"
Thu tỷ vừa đi vào phòng bếp vừa nói.
Chu Tự ngẩn người ra một lúc, thầm nghĩ đúng là Thu tỷ hiểu ta.
"À, đúng rồi, hôm qua đại ca ngươi có nhắn tin cho ngươi"
Thu tỷ nhắc nhở.
Chu Tự nhìn qua tin nhắn của đại ca, sau đó cảm thấy cạn lời.
Bạn gái...
Dọa sợ mấy đứa trẻ rồi.
"Không phải, ta không hiểu lắm, sao ngươi lại dẫn người khác đến thăm bạn gái ngươi"
Chu Tự lập tức gõ tin nhắn gửi đi.
"Đại ca, ngươi thăng cấp xong rồi à? Lợi hại quá"
Lý Lạc Thư vừa nhắn tin đến lại gửi thêm một tin:
"Chỉ là gặp được một đứa trẻ rất niềm nở, nàng nói muốn đi gặp bạn gái ta, ta cảm thấy nàng cũng không hiểu lắm nên dẫn nàng đi xem thử. Ai biết được nàng bị dọa đến quả táo cũng rớt xuống đất luôn. Lúc đầu bảo muốn chụp chung sau đó cũng không thèm nữa"
Chu Tự ngạc nhiên, Lý Lạc Thư đúng là truyền kỳ.
Loại bạn gái này bản thân thà giấu đi che đi cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Đứa bé sao rồi?
Mấy đứa trẻ bây giờ biết nhiều như vậy.
"Đúng rồi, không phải đại ca bảo giới thiệu đối tượng xem mắt cho ta sao? Người được chọn là ai?"
Lý Lạc Thư hỏi.
"Người được chọn? Để ta hỏi thử Chu Tự trong vô thức nhắn lại một câu.
Sau đó hắn ngây người ra, tin nhắn mà Lý Lạc Thư gửi đến đã bị Thu tỷ nhìn thấy rồi, vậy nàng có tưởng rằng Lý Lạc Thư có bạn gái không?
Có cảm thấy Lý Lạc Thư đã có bạn gái rồi mà vẫn đi xem mắt?
Cái này...Cần giải thích chút không?
Hắn thấy nên hỏi thử Nguyệt tỷ trước đã.
Nhìn xung quanh một lúc, phát hiện không thấy bóng dáng của Nguyệt tỷ.
"Thu tỷ, Nguyệt tỷ đâu rồi?"
"Ở trong phòng á, hai ngày nay nàng ấy thấy không ngon miệng"
Thu Thiển thuận miệng đáp.
"Không ngon miệng?"
Chu Tự hơi kinh ngạc.
"Sao Nguyệt tỷ lại cảm thấy không ngon miệng được? Bị trúng độc à?"
Gần đây không có đắc tội Thu tỷ mà.
"Không phải."
Thu tỷ hâm nóng cơm xong có hơi khó hiểu nói:
"Hôm qua Nguyệt tỷ ra ngoài một chuyến, lúc trở về tâm trạng không tốt lắm, bảo là bị một tên biến thái dọa.
Sau đó ăn uống hai hôm đều không thấy ngon miệng. Nói là hình ảnh đó cứ quẩn quanh trong đầu"
"Bị dọa sao?"
Chu Tự càng cảm thấy kinh ngạc.
Còn chuyện gì ghê gớm mà Nguyệt tỷ chưa từng thấy, sao lại bị dọa rồi?
Dọa sợ à?
Chu Tự xem điện thoại, xác nhận là tin nhắn của Lý Lạc Thư.
Hắn dọa sợ một đứa trẻ, hay là một người con gái.
Không phải chứ Không trùng hợp đến vậy chứ?
Sau đó hắn cẩn thận gửi tin nhắn đi:
"Vậy, ngươi còn nhớ người bị dọa là ai không? Nàng tên gì?"
"Hỏi rồi, nàng không trả lời"
Lý Lạc Thư bổ sung thêm một câu.
"Nàng bảo nàng tám tuổi"
"Tám tuổi?"
Chu Tự chau mày một phát:
"Vậy ngươi có nói tên ngươi cho nàng biết không?"
"Nói rồi"
Lý Lạc Thư không hiểu:
"Có vấn đề gì sao? Đúng rồi, hình như nàng cũng trong tiểu khu của ngươi, còn quen ngươi nữa"
Nhìn thấy tin nhắn này, hắn cạn lời rồi:
"Kiểu tóc của nàng có phải giống như hai cái bánh bao không?"
"Đại ca biết nàng ấy là ai à?"
Lý Lạc Thư có lòng tốt nhắc nhở:
"Vậy đại ca nói lại với cha mẹ nàng là trẻ em ra ngoài một mình nguy hiểm lắm.
Nguy hiểm? Rốt cuộc ai mới nguy hiểm?
1091 chữ