Lỗ To Chu Tự đặt điện thoại xuống rồi dựa ra sau.
Rồi, xong luôn, tên tuổi anh hùng một thời bị hủy hoại trong chốc lát.
Được rồi, cắt đứt quan hệ với đại ca thôi.
Lần này Nguyệt tỷ sẽ nhìn ta thế nào đây?
Cuối cùng hắn cầm điện thoại lên, nhắn tiếp:
"Chuyện xem mắt có lẽ toang rồi, khi nãy ngươi nhắn có bạn gái bị Thu tỷ nhìn thấy. Không gấp, không gấp"
Hắn cũng đã không dám nhờ Nguyệt tỷ giúp nữa.
"Toang rồi? Đại ca nhờ ai giúp ta tìm vậy?"
Lý Lạc Thư không biết chuyện gì đang xảy ra, hỏi.
"Hừm, tỷ ta"
Chu Tự đáp.
"Tỷ của chúng ta? Chừng nào mới gặp được tỷ của chúng ta vậy? Ta muốn đích thân cảm ơn sự giúp đỡ của nàng"
"..."
Vẫn là thôi đi.
Vì muốn tốt cho ngươi.
Nhất thời hắn có chút không đành lòng, nếu như nói ra chuyện của Nguyệt tỷ, Lý Lạc Thư sẽ phản ứng thế nào?
Hắn là một truyền kỳ, liệu có lúng túng đến chết không?
Nói chuyện xong, Chu Tự mới ra bàn ăn cơm.
"À, còn có một việc nữa"
Thu Thiển vui vẻ ra mặt nói:
"Hôm qua Tô Thị nói cho ta biết, họ quyết định sẽ mừng 1000 tệ, nhớ nhắc ta kiểm tra cho đúng số tiền. Chắc là ngươi không định dùng làm việc khác đâu nhỉ?"
Chu Tự sững sờ.
Sao lại thành 1000 rồi?
Không phải đã nói là từ 300 thành 500, sau đó chia nhau ba bảy sao?
Tự nhiên biến thành 1000 thì không nói, sao đột nhiên Thu tỷ lại nói đến chuyện tiền bạc?
Lúc này Nguyệt tỷ cầm bát đi từ trong phòng ra.
Nàng tùy ý liếc qua Chu Tự, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tự túc xẻ đi quá nửa bát cơm từ trong bát mà Chu Tự còn chưa đụng đến.
"Để ta ăn giúp ngươi."
Không phải ngươi không có hứng ăn sao?
Nhưng mà Nguyệt tỷ không đề cập tới chuyện của Lý Lạc Thư, hắn liền xem như không biết.
Chỉ cần mình không xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Tốt, phải giữ vững tinh thần.
"Không phải chứ, đừng xới nữa, sắp hết rồi đây này"
Nhìn bát cơm của mình sắp bị xới hết, Chu Tự lập tức động thủ giật cái bát về.
"Đúng rồi, ta đã tìm được đối tượng xem mắt thích hợp với đại ca của ngươi rồi"
Chu Ngưng Nguyệt lấy điện thoại di động ra, mở ra một tấm hình rồi nói:
"Nhìn cái này xem Chu Tự hết hồn, Thu Thiển cũng thế.
Sau đó hai người nhìn về phía điện thoại của Nguyệt tỷ.
Phát hiện ra, bức ảnh trong điện thoại là một cô gái mặc một chiếc váy đặc biệt, đùi nàng thon dài trắng nõn, trên đôi mắt có mảnh vải trắng che lại. Biểu cảm bình thản, mặc dù không nhìn thấy đôi mắt nhưng mà tuyệt đối không hề kém.
Đại mỹ nữ.
"Nàng ấy đến từ Lục Dục Giới, là một trong những trưởng lão của Cấm Dục Giới. Mặc dù nàng hơi lớn tuổi, nhưng mà da trắng mặt xinh. Trong đó, ưu điểm lớn nhất chính là đôi mắt của nàng, bởi vì tu cấm dục phải phong bế thị giác, tuyệt sẽ không trông mặt mà bắt hình dong. Đại ca của ngươi trông có ra sao cũng không ngai."
Chu Tự:
"..."
Đường đường là Đạo Tử Thiên Vân Đạo Tông, sao phải đến mức này?
Hắn có dám đồng ý, sư phụ sư nương cũng không thể nào đồng ý được.
Thu Thiển nhìn một lát rồi nói: "Thế này có phải gọi là bà cô hay không?"
"Bà cô cái gì mà bà cô, qua một vạn năm không phải là sẽ cùng tuổi sao?" Chu Ngưng Nguyệt nói.
Chu Tự:
"..."
Không dám...không dám.
Cũng may mình đã từ chối rồi, nếu không nhỡ bị sư phụ phát hiện, bản thân chết như thế nào cũng không biết.
Ngày hôm sau, Chu Tự đến thư viện làm việc.
Lúc này Minh Nam Sở đang ngồi ở quầy hàng, hình như là đang đợi ai đó.
"Sao Nhị lão bản lại mặt ủ mày chau vậy?"
Chu Tự vừa đến đã thấy Minh Nam Sở đang bày ra một vẻ bi thương đau khổ.
Minh Nam Sở ngẩng đầu nhìn Chu Tự, nói:
"Qua đây, thương lượng với ngươi một chuyện"
"Ta cũng có chuyện muốn nói"
Chu Tự vừa đi vào lập tức nói:
"Không phải đã nói là 500 sao? Làm sao lại thành 1000 rồi? Hơn nữa sao Tam lão bản lại nói với Thu tỷ?"
"Ta biết"
Minh Nam Sở thống khổ nói:
"Ta tính sai một việc, chuyện bây giờ đã không cách nào cứu vãn được nữa. Ta cũng không hy vọng chia lời ba bảy nữa, có thể trả lại ta 700 được không?"
Chu Tự sững sờ, nói:
"Vậy không phải ta tốn 700 vô ích à? Tiền lời ta cũng không lấy được.
"Vậy lại chia ba bảy? Ngươi lỗ bảy, ta lỗ ba?"
Minh Nam Sở hỏi.
Chu Tự:
"..."
Cuối cùng hắn cũng đồng ý, đều là hợp tác với nhau, lời lỗ cũng là chuyện thường.
Vậy thì chỉ một lần này mà hắn đã lỗ 490 tệ?
Có thể lấy lại 490 tệ, Minh Nam Sở thở phào nhẹ nhóm, sau đó tiếp tục nói:
"Ta đã nghĩ ra đối sách mới rồi. Trước đó ta đã quên mất, Đại lão bản và Tam lão bản đã sớm phòng bị chúng ta.
Thêm nữa chuyện tiền không thể do ta nói ra, chúng ta cần tìm một người nữa nhập bọn. Lần sau lại tiếp tục"
Đã lỗ nhiều như vậy rồi, hắn có lý gì để dừng lại?
"Tìm thêm một người nhập hội?"
Chu Tự khó hiểu nói:
"Tìm Đại lão bản nhập hội, lừa tiền của Tam lão bản?"
"Như vậy chả có ý nghĩa gì, chúng ta nên tìm Từ Từ nhập hội, đi lừa mấy người khác.
Minh Nam Sở nghiêm túc nói.
"Lừa cả Trình tỷ à?"
Chu Tự hỏi.
Minh Nam Sở sững sờ, sau đó nhụt chí nói:
"Vậy thì thôi, nhưng mà có thể lừa Đại lão bản, Tam lão bản, Âm Túc.
Chu Tự:
"..."
Quá tàn nhẫn rồi.
1083 chữ