"Ta cũng cảm thấy vậy, nhất là Tu Chân Giới hiện tại vẫn còn non trẻ, tương lai có khả năng vô hạn. Nhưng mà có một số người lại muốn phá vỡ tất cả những thứ này, trở thành Chúa Tể của thiên địa này. Ngươi và ta đều như nhau, đều không thể ngăn cản được"
Quang Thủ cảm khái nói.
"Ta đã không có quá khứ, cũng không có tương lai. Đứng ở đây chỉ là vì ta là chính mình, cho nên muốn truyền lại một số đồ đặc biệt"
Tai Họa nhìn mặt hồ rồi nói:
"Cho nên cụ thể là ta phải làm gì, ta cũng không biết"
"Vậy thì có thể nói cho ta biết là ai đã áp chế cây cối ở đây không?"
Quang Thủ hỏi.
"Ngươi biết gần đây tu ma địa giới xảy ra chuyện gì không?"
Tai Họa hỏi ngược lại.
"Tu ma địa giới?" Quang Thủ lắc đầu.
"Nghe nói Thánh Tử Ma Đạo sắp thành hôn, đến lúc đó Tịnh Thần Chu Vương, Đại Đạo Tô Tôn, Liệt Dương Lý Chủ đều sẽ đến dự"
Tai Họa nói ra.
"Sau đó thì sao? Cũng không xung đột gì với kế hoạch của ta cả"
Quang Thủ lại hỏi.
Tai Họa bình thản nói:
"Ta đã xin được một tấm thiệp mời"
Quang Thủ sửng sốt một lát, nhìn Tai Họa một cách khó hiểu.
Cuối cùng cứng nhắc gắn ra hai chữ:
"Bội phục.
Tai Họa mỉm cười, ngữ điệu bình tĩnh:
"Có người nào trong các ngươi đạt được thành tựu vậy không?"
"Không ai bì được"
Quang Thủ không chút keo kiệt nói.
"Quá khen"
Tai Họa mỉm cười.
"Thời gian là lúc nào?" Quang Thủ hỏi.
Tai Họa nhẹ giọng nói: "Mùng 10 tháng sau, ngươi định làm gì?"
Hắn vô cùng có hứng thú với Quang Thủ.
"Không làm gì cả"
Quang Thủ ngữ khí bình thản nói:
"Lúc này, tốt nhất vẫn là không nên khiến bọn hắn chú ý. Một khi làm bọn hắn tức giận, tình hình nhất định sẽ nghiêm trọng hơn so với trước đó. Nếu bọn hắn muốn tổ chức hôn lễ, chúng ta cũng nên ủng hộ. Trước nên yên lặng một đoạn thời gian, chờ sau khi bọn hắn cưới đi. Lúc này nếu còn có Thần Minh nào dám nhảy ra nhất định sẽ rất thảm. Nếu để bất kỳ chuyện gì bất thường xảy ra trong hôn lễ, vậy cũng chính là vả vào mặt bọn hắn.
Người mà đến gặp cũng không dám gặp, ở đâu ra lá gan mà vả mặt hắn?"
Tai Họa chỉ cười chứ không nói gì.
Hai người cứ đứng như vậy nhìn phong cảnh phía trước.
Ở một nơi xa xa phía trước hai người họ, có một tòa thành đắm chìm dưới ánh mặt trời, vô cùng bắt mắt.
"Đó là thành của ai?"
Quang Thủ hỏi.
"Ngươi đi hỏi xem chẳng phải là biết rồi à?"
Tai Họa hỏi.
"Hỏi rồi, nói là nữ thần Phi Hồng và Chúng Thần Chi Chủ, chỉ là ta chưa từng nghe qua những cái tên này"
Quang Thủ nói.
"Vậy thì tin tức của ngươi thật đúng là không nhanh nhạy "Ta khác ngươi, ta có rất nhiều chuyện cần làm, ta muốn tạo ra cơ sở cho sự trở lại của Chư Thần, không thể nào lo hết được mọi mặt"
"Thật sao? Ta còn tưởng ngươi là toàn năng"
"Toàn năng mà...
Hai người lại kết thúc cuộc đối thoại.
Sau đó Quang Thủ bắt đầu biến mất.
Bóng dáng Tai Họa cũng mờ dần đi.
2 rưỡi sáng, Thanh Thành.
Trong nhà một tiểu khu nào đó, một anh chàng đẹp trai đang ngồi trên chiếc sofa tối màu, tay cầm điện thoại không ngừng thao tác.
"Sư huynh, đừng quá xúc động như vậy nữa, để ta đánh trước"
"A, sư tỷ ngươi cùi quá, để ta đánh trước.
"Sư muội này ở đâu ra vậy? Đá ra khỏi đội đi, gà như vậy mà cũng dám chơi?"
"Ngươi là con gái, phải nhường nhịn chút? Tông môn chúng ta tôn trọng nhất là bình đẳng, là ai đang giả làm người của tông môn chúng ta? Mặc kệ, bắt đầu bỏ phiếu, đá ra thôi"
Minh Nam Sở giận dữ nói với cái điện thoại.
Sau đó bắt đầu bỏ phiếu, đoàn đội ba mươi người, hai mươi chín người đồng ý.
Lập tức một vị tiên tử nhỏ xinh đáng yêu được mời ra đội ngũ.
"Sau này đừng có cho người này vào đội nữa, cho vào sổ đen đi"
Chơi được hồi lâu, cuối cùng Minh Nam Sở đã đánh xong phó bản.
Lúc này đã là ba rưỡi sáng. "Cuối cùng cũng kết thúc"
Nói rồi Minh Nam Sở liền nằm xuống định nghỉ ngơi một lát, ngày mai còn phải đi làm.
Chỉ là vừa mới nằm xuống, hắn đã cảm thấy một bên của ghế sofa có một bóng người.
Trong lòng hắn giật mình, lập tức nhảy lên nhìn về phía ghế sofa.
Quả nhiên, có một người phụ nữ đang ngồi trên sofa.
Nàng ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, như tuyệt thế mỹ nữ.
Bóng tối xung quanh dường đều như đang làm nổi bật lên vẻ đẹp của nàng.
Minh Nam Sở quá sợ hãi, lập tức bật đèn lên.
Sao nhà mình lại có người được?
Trái lại hắn không hề mở miệng mà là duy trì tỉnh táo.
Mà khi hắn mở đèn lên, đập vào mắt lại là một thân ảnh quen thuộc.
Đối phương có làn da giống như người thật, chỉ là sắc mặt cứng ngắc, hai con ngươi vô thần, tóc cũng không có chút độ bóng nào.
"Bạn gái của Đạo Tử?"
Minh Nam Sở có chút kinh nghi, cuối cùng lại ngồi lên ghế sofa.
"Đúng là tự dọa bản thân, quá mệt rồi nên ta đã quên mất bạn gái của Đạo Tử đang được gửi nhờ ở chỗ mình"
Chỉ là vừa mới ngồi xuống, hắn đã cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Hắn đột nhiên nghĩ ra, bản thân vốn không hề mang bạn gái của Đạo Tử ra.
Hắn có điên mới đem thứ này ra ghế sofa? Trong nháy mắt lúc hắn muốn đứng dậy, đèn lại lần nữa tắt đi. Lúc này hắn lại nhớ ra đèn nhà mình vẫn còn đang bật lại đi bật đèn làm gì?
Chắc chắn là do chơi game quá nhiều thành ra quên hết mấy chuyện thế này. Nhưng mà hắn chắc chắn con rối này có vấn đề.
Hắn lập tức muốn lùi lại, nhưng lần này hắn phát hiện bản thân không thể đứng lên được.
1088 chữ