Cái bầu không khí quỷ dị này làm nhịp tim của hắn không kìm được mà tăng tốc, hắn hiểu rồi.
Không hổ là bạn gái của Đạo Tử, người bình thường như hắn vốn không nhìn ra được.
Khi hắn nhìn về phía con rối lần nữa, phát hiện cái vẻ đẹp quỷ dị kia lại xuất hiện lần nữa.
Thứ này thành tinh rồi à?
Không đến mức đấy chứ?
Ngay lúc Minh Nam Sở đang kinh nghi, đột nhiên, trong đêm tối, con rối đang đứng quay lưng về phía hắn giật giật cái cổ, ngay sau đó quay đầu nhìn sang.
Lần này khác với lúc trước, con rối nhắm mắt lại.
Nhưng không đợi Minh Nam Sở kịp suy nghĩ, nàng lại không hề báo trước mà mở mắt ra.
Trong đêm tối, nàng có một đôi tròng mắt màu đen.
Nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt.
Lúc này, trong lòng Minh Nam Sở đang bị khống chế giật mình thon thót.
Cảm giác mình trông thấy một cảnh lạ lùng vô cùng.
Dù bản thân là tu chân giả hắn cũng cảm thấy kinh dị. Chết mất thôi.
"Ngươi, ngươi là ai?"
Đối phương không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Minh Nam Sở.
"Tiền, tiền bối...Không, đại tẩu, giờ ta là tiểu đệ của chồng ngươi. Đặt ngươi vào trong pháp bảo chứa đồ là lỗi của ta, ờm, ngươi có đói bụng không? Ta gọi ship cơm cho ngươi nhé?"
Lúc này dường như đối phương đã đồng ý.
Ngay sau đó trói buộc biến mất.
Đèn lại sáng lên.
Mà con rối vẫn ngồi im như trước đây, giống như chưa bao giờ động đậy.
Thấy thế, Minh Nam Sở vọt ngay ra khỏi phòng, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tự.
Xong đời rồi.
Chu Tự đang tu luyện nhưng luôn cảm thấy có thứ gì đó đang vang lên.
Việc này khiến Chu Tự chỉ đành thoát khỏi trạng thái tu luyện, nhìn thử xem là thứ gì ảnh hưởng hắn.
Sau đó phát hiện ra điện thoại liên tục reo lên, trong buổi đêm yên tĩnh chói tai vô cùng.
"Bị chuông điện thoại reo đến nỗi thoát khỏi trạng thái tu luyện có bị tẩu hỏa nhập ma không?"
Hắn có chút lo lắng.
Nhưng nghĩ lại thì chắc là không, không cảm thấy chỗ nào không ổn.
Sau đó Chu Tự không quan tâm nữa, Ma chủng cũng không bị gì, huống chi là Chu Thiên Linh Khí Đoàn?
Hắn cầm điện thoại lên nhìn kỹ, phát hiện ra là Nhị lão bản.
"Kỳ lạ nha, nửa đêm rồi Nhị lão bản sao lại gọi điện thoại cho ta?"
Bây giờ là 3 giờ 50 phút.
Hơn nữa còn có mấy cuộc nhỡ.
"Nhị lão bản trời sập rồi à? Gọi cho ta nhiều cuộc như vậy?"
Chu Tự bắt máy.
"Đệt, cuối cùng ngươi cũng bắt máy, xảy ra chuyện lớn rồi, sắp có án mạng"
Minh Nam Sở hơi sợ nói.
"Bây giờ ta đang đứng trước cửa nhà nhưng không dám vào, là lỗi của ta, ta tưởng bạn gái của Đạo tử là người bình thường, nhưng ta không ngờ là nàng ấy không bình thường. Giờ ta phải làm sao đây?"
Vẻ mặt Chu Tự sửng sốt:
"Cái gì không bình thường? Không phải cũng là bạn gái bình thường thôi sao?"
"Nàng có chỗ nào bình thường?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Nàng ấy bình thường mà, chuyển phát nhanh cũng cần ta nhận giúp Chu Tự nói.
"Nàng không biết mở mắt, không biết cử động? Không biết xoay đầu nhìn ngươi?"
Giọng nói Minh Nam Sở hơi run rẩy:
"Vậy nàng ấy có biết tắt đèn không?" "Sao nàng ấy biết tắt đèn được?"
Chu Tự cũng cảm thấy hơi sợ rồi đấy.
Bạn gái của Lý Lạc Thư sao mà biết tắt đèn được?
"Vậy có biết tự mình chạy ra cất pháp bảo không?"
Minh Nam Sở lại hỏi.
"Không thể nào, tuyệt đối là không Chu Tự đáp.
Nhất thời không nghe được tiếng của bên đó nữa.
"Nhị lão bản? Nhị lão bản?"
Chu Tự có chút lo lắng nói.
Thế này là xảy ra chuyện gì rồi?
"Không, không có gì, hồi nãy đèn hành lang vừa tắt thì ta cảm giác nàng ấy đứng phía sau nhìn ta. Quá kinh dị rồi, mấy người có thể mau chóng đem thứ này đi không"
Minh Nam Sở mệt tim nói:
"Ngươi cũng không biết nãy ta đã trải qua những gì đâu. Tắt đèn của ta rồi ngồi bên cạnh ta, quay đầu nhìn ta. Đợi đến khi ta bật đèn thì nàng ấy trở lại bình thường. May là tâm lý ta vững, chứ không nãy giờ nhảy cửa sổ chạy rồi. Nhưng giờ ta cũng không dám quay lại đó nữa, định đi thang máy xuống dạo phố. Mà thôi..Ta cũng nên quay về."
"Sao đột nhiên lại muốn quay về đó?"
Chu Tự có chút lo lắng hỏi.
"Vì...Lúc ta bấm thang máy muốn đi xuống ngươi đoán xem ta thấy thứ gì? Nàng ấy đứng trong thang máy nhìn ta, bạn gái của Đạo tử đúng là kỳ lạ"Giọng Minh Nam Sở run rẩy.
Chu Tự nghe thấy cũng cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng.
Thế này là chuyện gì vậy?
Là sư nương?
Hay là mẹ vợ?
Không lý nào, họ đâu có động cơ gì phải trêu ghẹo Minh Nam Sở.
Hay là bị phát hiện rồi nên bắt đầu trêu ghẹo?
Chu Tự nghĩ một chút vẫn thấy không thể nào.
"Nhị lão bản, ngươi đợi ta, ta qua xem thử"
Chu Tự lập tức nói.
Nói xong, hắn định dọn dẹp rồi rời đi.
Lúc này Thu Thiển đang mặc bộ đồ ngủ đi từ trong ra, ngáp một cái.
Thấy Chu Tự muốn ra ngoài, nàng có chút bất ngờ:
"3 giờ hơn, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Ùm."
Chu Tự đi giày rồi giải thích:
"Nhị lão bản xảy ra chuyện rồi, có hơi nghiêm trọng, ta phải gọi đại ca qua xem thử, quay về nói với người sau. Thu Thiển cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ hỏi có về ăn sáng không.
Tất nhiên là Chu Tự sẽ về.
Hắn không tin, chỉ là một "người bạn gái" nhỏ bé của đại ca có thể làm nên trò trống gì.
1093 chữ