Cuối cùng nàng cười nói:
"Đúng rồi, ngươi có biết con của ngươi gọi đồ đệ ngươi là gì không?"
"Là gì?"
Lý Cảnh Sơn hỏi.
"Gọi là đại ca"
Hồng Nghê húp cháo rồi trả lời.
Lời vừa dứt, tay đang bê bát cháo của Lý Cảnh Sơn dừng lại giữa không trung.
Nhất thời âm ỷ có chút huyết khí sôi trào.
Nếu là ở Quan Hà Phong, có lẽ tất cả mọi thứ xung quanh đã trở thành bột phấn.
Với chuyện này Hồng Nghê tiên tử cũng chỉ cười cười, không để ý gì.
Chiều tối hôm nay họ cần đi tìm bọn Thu Thiển.
Đi xem nơi ở của bọn hắn một chút.
Buổi trưa, nhân lúc ăn cơm trưa.
Chu Tự đưa Nguyệt tỷ và Thu tỷ đi đến nhà Nhị lão bản.
"Nói thật, ta cũng không biết tình huống bên trong như thế nào, có khi nàng đã không còn ở đây nữa rồi"
Minh Nam Sở thấp thỏm mở cửa ra.
"Có cần khoa trương như vậy không?"
Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn quả Bất Tử vừa nói.
Nàng nghe Minh Nam Sở nói xong, luôn cảm thấy có chút kỳ quái, tu chân giả mà cũng không thể nhìn ra sao?
"Đợi tí nữa Nguyệt tỷ quan sát một chút là biết thôi"
Chu Tự nói.
"Đưa đến Biên Giới Thành đi, đến lúc đó ta sẽ nghiên cứu một chút."
Chu Ngưng Nguyệt đối với loại đồ vật kỳ kỳ quái quái này, vẫn là có chút hứng thú.
Thân là một tu chân học bá chân chính, không có vấn đề khó khăn gì mà nàng không giải được.
Nếu mà có, nhất định là do không đủ thời gian, không đủ tư liệu.
Rất nhanh sau đó mấy người đã đi tới phòng khách.
Chu Ngưng Nguyệt đi đầu tiên, quả nhiên thấy được một bóng người ngồi ở trên ghế sofa, không hề nhìn về phía bọn hắn.
"Thật sự có này"
Chu Ngưng Nguyệt đến gần xem xét, vốn dĩ trong miệng nàng còn đang ăn trái cây, đột nhiên ngây ra tại chỗ.
Quả Bất Tử từ trong tay rớt xuống.
Vẫn là Chu Tự tay mắt lanh lẹ, đỡ được trái cây.
Sau đó lại đặt vào trên tay Nguyệt tỷ.
"Cái này không phải là...
Chu Ngưng Nguyệt nhìn về phía Chu Tự, kinh ngạc ra mặt.
"Nhìn ta làm gì? Dù sao búp bê này có chút vấn đề, trước tiên xem xem tình huống như thế nào đã"
Chu Tự nói.
Chu Ngưng Nguyệt:
"..."
Nghiệp chướng nha, vì sao lại gặp lại rồi.
Thu Thiển đi đến trước búp bê, kiểm tra một lát, cũng không phát hiện bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng mà nàng chú ý tới, nó không đẹp bằng nàng.
Kém nhiều lắm.
"Không phải thủ đoạn của sư phụ ta Nàng đưa ra kết luận.
Chu Ngưng Nguyệt thấy hơi buồn nôn, luôn cảm thấy búp bê này không sạch sẽ.
Nhưng mà vẫn nên thử kiểm tra một chút, cũng không hề phát hiện bất kỳ thứ gì.
Sau đó nàng dùng trận pháp kiểm tra lần nữa, vẫn không có.
Thế này thì quá kì quái rồi.
"Lại nói, nhà ngươi có camera không?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi Minh Nam Sở.
"Camera?"
Minh Nam Sở sửng sốt một chút, gật đầu nói:
"Có thật này.
Chu Tự:
Hắn phát hiện bản thân làm hổ thẹn người hiện đại rồi.
Thế mà lại không nghĩ tới cái này, nhưng mà người bình thường ai lại lắp đặt camera trong nhà?
Cũng chả có con nít gì cho cam.
Có camera không tiện mà, muốn làm gì cũng phải tránh.
"Vì sao trong nhà Nhị lão bản lại lắp camera?"
Vẻ mặt Chu Tự vô cùng nghi hoặc.
"Trước kia nợ tiền của Đại lão bản và Tam lão bản, các nàng sợ ta chạy trốn, bảo ta phải ở phòng khách, tiếp nhận giám sát 24/24 Minh Nam Sở có chút bất đắc dĩ nói.
Chu Tự:
"..."
Rốt cuộc Nhị lão bản nghèo tới mức nào?
Thường xuyên mượn cớ tấn thăng để vay tiền.
Không kết hôn cũng tốt, kết hôn rồi kiểu gì cũng phải ly hôn?
Nếu là đồng môn đạo lữ, vậy thì chia tiền không đều chắc chắn phải đánh nhau một trận, sau đó mới ly hôn.
Nếu là cưới người bên ngoài tông môn, tỉ như Đại lão bản, ai chịu nổi đạo lữ ngày ngày nạp tiền, ngày ngày chơi game?
Xác định chắc chắn là phải ly hôn.
"Hay là đi xem camera trước đi"
Thu Thiển nói.
"Bật TV là có thể xem được, nhưng mà lâu lắm rồi không đụng vào, không biết có bị hỏng không Minh Nam Sở vừa mở ti vi vừa nói.
Rất nhanh sau đó hình ảnh bắt đầu xuất hiện, vẫn dùng được.
"Ta nhớ hình như là 2h đêm hôm qua.
Minh Nam Sở vừa chỉnh camera vừa nhìn lại.
Lúc này trong màn hình hiện ra Minh Nam Sở vẫn đang một mực chơi game, thi thoảng còn rống lên vài câu.
Bắt đầu từ 9h thì thẳng tay tua nhanh luôn.
Bọn Chu Tự sợ ngây người, thế mà đến tận 1h vẫn đang chơi game.
Nghỉ ngơi giữa trận cũng không có.
Lúc này, đèn đột nhiên tắt đi.
Đến chỗ này, Minh Nam Sở lập tức dừng tua nhanh lại.
"Đèn tắt rồi, các ngươi thấy chưa?"
Hắn nhìn về phía bọn Chu Tự, nói.
"Tiếp tục xem đi"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Lúc này trong màn hình, Minh Nam Sở đúng là đang ngồi một mình trên sofa, xung quanh không có bất kỳ thứ gì, đèn cũng đúng là đột nhiên tắt đi.
Chỉ là Minh Nam Sở chơi game chăm chú như vậy căn bản không có chú ý tới.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
1 giờ 11 phút.
Bất chợt trong bóng tối hình như có thứ gì đó muốn đi ra.
Sau đó một đạo hắc ảnh từng chút một hiện ra trên ghế sofa.
Khi bóng tối nặng nề rút đi, trên ghế sofa chợt có một cô gái đang ngồi.
Khoảng khắc nàng xuất hiện không hề gây nên bất kỳ tiếng động nào, cũng không hề động đậy.
1 giờ 16 phút, búp bê vốn đang ngồi ngay ngắn đột nhiên chuyển động thân thể, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh camera.
Nhất thời hình ảnh dừng lại.
Khuôn mặt quen thuộc, tròng mắt màu đen, cứ như vậy nhìn bọn hắn qua màn hình.
Kinh dị như vậy dọa bọn Chu Tự nổi cả da gà.
1080 chữ