Nghe vậy, Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên đặt bánh mì trong tay xuống nói:
“Nói cách khác, thời gian này thực ra là lúc phòng ngự buông lỏng nhất?"
“Sao thế được? Ta nghe mấy người Hình Ngọ sư huynh nói, chỉ cần dám gây chuyện vào thời gian này, mấy người đại bá chắc chắn sẽ ra tay, ấn chết từng kẻ một Tô Thi hung dữ nói.
“Nếu chỉ là chuyện như gầm gừ vài tiếng thì sao?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
“Thì chắc chắn thoải mái"
Tô Thị cười nói:
“Ví dụ như ta, dạo này đi làm Chu Tự cũng không so đo với ta. Trước kia ta vô dụng, hắn sẽ nói móc ta vài câu, bây giờ sắp kết hôn, cũng chẳng thèm nói móc nữa.
“Nguy rồi."
Chu Ngưng Nguyệt đứng bật dậy, sắc mặt nghiêm túc nói:
“Trúng kế rồi.
“Trúng kế cái gì?"
Tô Thi tỏ vẻ mặt nghi hoặc. Hàn Tô cũng không hiểu:
“Đã xảy ra chuyện gì?"
“Đến Biên Giới Thành xem sao"
Chu Ngưng Nguyệt vug tay, trận pháp xuất hiện trong không trung, sau đó bao trùm ba người. Trong nháy mắt, ba người cảm thấy chóng mặt một hồi. Khi họ xuất hiện lại thì đã ở trong Biên Giới Thành.
Đây là trận pháp mà trước đây cho ba vị lão bản, Chu Ngưng Nguyệt trực tiếp dùng, đây là cách nhanh nhất để vào. Tuy không phải bản thể, nhưng cũng đủ rồi.
Đám người Tô Thi còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn là biết có chuyện lớn.
“Thất Thiên"
Chu Ngưng Nguyệt gọi một tiếng.
Sau đó một bóng hình nho nhỏ xuất hiện trước mặt Chu Ngưng Nguyệt:
“Ngươi gọi ta hả?"
“Đúng vậy, đưa ta đến chỗ phong ấn búp bê, giúp ta giải phong ấn của họ.
Chu Ngưng Nguyệt nghiêm mặt nói.
“Được"
Thất Thiên không hỏi gì. Sau đó mấy người đi đến căn phòng phong ấn búp bê.
“Ta đã thêm một vài phong ấn, có lẽ sẽ không có vấn đề gì"
Trên đường Thất Thiên nói chắc như đinh đóng cột. Nhưng khi nàng vào phòng, cả người đều sửng sốt. Lúc này trong căn phòng đầy phong ấn, không biết đã trống không từ lúc nào. Búp bê đặt bên trong cũng không thấy tăm hơi.
“Quả nhiên mất rồi"
Chu Ngưng Nguyệt như đã biết từ sớm.
“Sao có thể"
Thất Thiên tỏ vẻ mặt kinh ngạc:
“Mới sáng sớm ta đến kiểm tra, lúc đó nó vẫn còn. Hơn nữa trong Biên Giới Thành, làm sao nó thoát khỏi tầm quan sát của ta?” “Không có gì là không thể, chúng ta trúng kế rồi, tất cả nguyên nhân có lẽ đều từ Tâm Linh Ca Giả Chu Ngưng Nguyệt có chút bất lực. Sau đó nàng rời khỏi phòng, đi về hướng thông đạo ngầm:
“Đi thôi, đến cánh cửa thần khởi xem sao.
“Nguyệt tỷ, đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Thi khó hiểu.
“Chốc nữa sẽ biết” Chu Ngưng Nguyệt thuận miệng nói.
Cùng lúc đó, trong thông đạo ngầm vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi. Một bóng hình xinh đẹp cũng xuất hiện ở tận cuối thông đạo, nàng mặc váy màu đen, vấn tóc, cử chỉ hành động đoan trang nho nhã. Chỉ lúc sau, nàng đã đến cánh cửa thần khởi.
Đại Đại Thần Khuyển và Hầu Trầm đang canh giữ nơi này, mỗi ngày họ đều mất chút thời gian ở đây. Đột nhiên có người đến, lập tức thu hút sự chú ý của họ.
“Là ai?"
Dưới chân Đại Địa Thần Khuyển tỏa ra hào quang, là đại địa che chở. Hầu Trầm cũng kinh ngạc, nơi này lại có người lạ đến. Thấy đối phương có khuôn mặt xinh đẹp khác lạ, hắn có chút tê dại da đầu. Hình như đối phương không phải người sống, nhưng lại không giống người chết.
Cô gái mặc áo đen bước từng bước, nhưng không quan tâm đế Đại Địa Thần Khuyển và Hầu Trầm. Nàng bước đi trầm ổn, bước ra từng bước, không gian xung quanh dần chìm vào bóng tối. Rất nhanh bóng tối nặng nề đè lên người Đại Địa Thần Khuyển và Hầu Trầm, khiến họ không thể nhúc nhích.
Việc này.
Sau đó cô gái đi qua bên cạnh họ, tiến vào cánh cửa thần khởi. Vào bên trong, nàng mới dừng bước chân, nhìn xung quanh. Sau đó dồn ánh mắt vào vị trí ở giữa, hình như cũng cảm thấy nghi ngờ cánh cửa này. Dừng lại một lát, nàng liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, lúc này nàng đến trước cánh cửa Hắc Dạ.
“Cuối cùng cũng phải bắt đầu rồi"
Chu Ngưng Nguyệt đưa mọi người tới Thần Khải Chi Môn.
Tô Thi háo hức tò mò ra mặt mà nhìn xung quanh.
Đây là lần đầu tiên nàng tới đây, bình thường thì nơi này không cho họ tới gần.
Đương nhiên đây cũng là lần đầu Hàn Tô đến, họ chỉ biết là ở phía dưới này có một thứ rất ghê gớm nhưng mà cũng chưa đến bao giờ.
Với tu vi của họ thì đến đây rất nguy hiểm.
Nhưng mà lần này là đi cùng Thánh Nữ, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Dù nhìn có vẻ như là có vấn đề rất lớn.
Thất Thiên cũng vậy.
Nàng vẫn luôn ở bên ngoài, cơ bản sẽ không tới nơi này.
"Thật sự là ở đây sao?"
Nàng hỏi.
"Vào xem chẳng phải là biết luôn à"
Chu Ngưng Nguyệt cũng không bối rối, chỉ đi thẳng vào bên trong.
Lát sau, các nàng đã nhìn thấy Đại Địa Thần Khuyển và Hầu Trầm đang không thể động đậy.
"Xem ra đúng là chỗ này Chu Ngưng Nguyệt bình thản nói.
Thất Thiên thấy vậy lập tức dùng sức mạnh của Hồng Nguyệt để giải áp chế cho bọn họ.
"Thánh Nữ, có người tiến vào rồi"
Hầu Trầm vội nói.
Đại Địa Thần Khuyển cũng có vẻ kiêng kị: "Người này không đơn giản, hình như nàng có thể khống chế quyền hành "Đi vào hỏi một chút là biết ngay, các ngươi chớ nóng vội mà động thủ"
Chu Ngưng Nguyệt dẫn đầu mọi ngươi đi vào.
Dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng.
1128 chữ