"Thu tỷ, sau này có con rồi thì ta có phải sẽ xếp phía sau không"
"Ta là người của ngươi, ngươi nói gì thì chính là như vậy, không để ta cho con ăn thì ta sẽ không cho "Thế thì liệu ta có bị chê cười không?"
"Da mặt ngươi dày mà"
"Nhưng mà da ta không dày, cha mẹ sẽ đánh đó"
Thu Thiển tới gần Chu Tự, cười nói:
"Không phải ngươi nói có thể vật tay với mẹ ngươi sao?"
"Nhưng mà nếu nàng đánh ta, ta không thể đánh lại được"
Chu Tự thở dài nói.
"Đó là chuyện của ngươi, dù sao con cũng là của ngươi, ngươi phải tự mình nghĩ cách thôi"
Thu Thiển dựa vào ngực Chu Tự.
Chu Tự suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy con người kiểu gì cũng sẽ tiến vào trạng thái thần thánh.
Vậy là sẽ vô dục vô cầu.
Được, cố gắng tiến tới đó thôi.
Sau đó hắn lại động tay động chân với Thu tỷ.
"Hở? Ta đã định đứng lên mặc quần áo rồi."
"Giờ vẫn còn sớm mà"
Loảng xoảng!
Ầm ầm!
Lúc Chu Tự định bắt đầu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang.
Ngay sau đó ánh trăng chiếu tới.
Chu Tự và Thu Thiển giật mình.
Sau đó hai người ôm lấy chăn, chui đầu vào trong rèm cửa rồi nhìn ra ngoài, vừa nhìn họ đã ngây ngẩn cả người.
Bên ngoài truyền đến tiếng sóng biển, ngay sau đó một mặt trăng tinh khôi mọc lên.
Dưới mặt trăng, một bóng người đang đứng lơ lửng trên không.
Trăng sáng mọc trên biển.
"Tam lão bản? Động tĩnh lớn vậy à? Hơn nữa sao mặt trăng này lại khoa trương quá vậy?"
Chu Tự kinh hô.
"Thiên phú của Tô Thi đúng là lợi hại, chỉ tầm nửa buổi tối đã học được rồi"
Thu Thiển kinh ngạc không thôi.
"Không sao cả, cũng chỉ được một lần này thôi, lần sau bảo nàng làm nàng cũng làm không nổi đâu"
Chu Tự khinh thường nói.
Thu Thiển huých huých người Chu Tự, nói:
"Hâm mộ rồi à?"
"Hâm mộ cái gì? Ta có Thu tỷ. Họ chỉ là đám phàm phu tục tử thôi"
Chu Tự ôm lấy Thu tỷ quay về, nói.
"Nhưng mà lại không có đặc hiệu"
Thu Thiển nói.
"Đặc hiệu sao quan trọng bằng Thu tỷ được"
Chu Tự nói.
Thu Thiển cười một tiếng.
Sau đó nàng lấy chăn che Chu Tự lại, nói:
"Mặc quần áo vào, chẳng may Nguyệt tỷ cũng bị đánh thức, lát nữa đến gõ cửa thì sao bây giờ?"
Chu Tự:"..."
Nghiệp chướng của Tô Thi quá nặng rồi, thế mà lại ảnh hưởng cách không gian đến vợ chồng họ.
Lúc hai người lén lút đi ra, phát hiện Nguyệt tỷ vẫn chưa tỉnh.Xem ra tình huống ở bên ngoài không hề quấy nhiễu được nàng.
Chỉ là Chu Tự hơi không hiểu.
"Thu tỷ, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, sao lại phải lén lút như thế này?"
"Hỏi ngươi ấy"
"Vì Thu tỷ thẹn thùng à?"
"Lúc mẹ ngươi gọi điện thoại cho ngươi, ngươi dám nói thẳng sao?"
Chu Tự ngẩn người ngay lập tức.
Sau đó nghiêm mặt nói:
"Chúng ta bây giờ là vợ chồng rồi, còn gọi mẹ ngươi, đợi mẹ ta nghe được, ngươi lại bị các nàng mắng cho mà xem Thu Thiển lườm Chu Tự một cái, mỉm cười nói:
"Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi, còn gọi mẹ ngươi? Bị nghe được thì kiểu gì ngươi cũng bị đánh đòn"
Chu Tự:
Chỉ là ta muốn phân biệt cho rõ ràng.
Khi hắn muốn mở miệng, Thu Thiển đột nhiên đặt tay ở trước miệng, làm động tác suỵt.
Việc này khiến Chu Tự hơi nghi hoặc.
Sau khi an tĩnh lại, hắn đã thấy Thu tỷ sát đến, hôn hắn một cái, sau đó nàng quay người chạy về phòng của. Chu Tự sờ môi, sau đó ngồi ở phòng khách bắt đầu tu luyện.
Ngày hôm sau.
Hắn mượn được bao tay gấu nhỏ từ chỗ Nguyệt tỷ, bắt đầu kiểm tra quyền hành của Thần Phong Bạo. Vì đã bị công lực ngàn năm đánh nát cho nên không có bất cứ vấn đề gì.
Đợi lúc đến thư viện, hắn đã thấy Tô Thi mắt thâm quầng đang ăn bánh mì. Nhìn thấy Chu Tự, nàng hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt đầu qua một bên. Chu Tự:"..."
Hắn có chút tò mò, tại sao mắt Tam lão bản lại có quầng thâm.
Tu chân giả Giai Linh lục phẩm không ngủ được cũng có sao đâu.
Tại sao Tam lão bản không ngủ một đêm đã như vậy rồi?
Tối hôm qua tu vi đình công à?
"Có vẻ là trăng sáng mọc trên biển quá khó làm nàng học đến mức chập mạch rồi"
Hàn Tô cầm cốc sữa đậu nành đưa cho Tô Thị, nói:
"Ăn đi, đừng giận dỗi nữa"
"Vẫn là Hàn Tô tốt với ta"
Tô Thị ôm Hàn Tô cảm động nói.
"Các ngươi không ăn cái bánh mì này nữa hả?"
Minh Nam Sở thuận tay cầm lấy cái bánh mì Tô Thị còn chưa kịp ăn, cắn luôn một phát.
Tô Thị:
"..."
Cảm thấy lại bị những người này bắt nạt rồi.
Chu Tự không để ý những thứ này mà là tò mò nói:
"Tam lão bản, có thể làm lại trăng sáng mọc trên biển không? Để cho ta mở mang kiến thức một chút"
Đặc hiệu tối qua rất lộng lẫy nha.
Như thiên tiên hạ phàm, mà đây cũng là vì ánh trăng nên không thể thấy rõ mặt Tô Thi được.
Nếu mà thấy được, thiên tiên thì có là gì?
Chỉ là vật làm nền cho Tô Thị mà thôi.
"Không dùng được, tình trạng của ta thế nào ngươi còn không biết à?"
Tô Thị ngang nhiên nói.
Chu Tự:
"..."
Thôi bỏ đi, đi làm việc thôi.
Sau đó đi xem xem có việc gì cần làm hay không.
Chỉ là vừa mới ngồi xuống, hắn lại đứng lên:
"Suýt nữa thì quên mất"
Hắn lấy ra một đống thiếp mời và bánh kẹo.
Cái đầu tiên đưa đến trước mặt Đại lão bản:
"Đại lão bản, đây là của ngươi"
Đưa xong một cái, hắn lại đưa tiếp một cái nữa:
"Cái này là cho mèo của ngươi"
Vẻ mặt Hàn Tô vô cùng nghi hoặc.
"Thần Thú cũng được tính là một vị trí nha Chu Tự nói.
1149 chữ