Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1104: Một Phần Thôi




Sau đó là đến Nhị lão bản:

"Cái này là của Nhị lão bản, đây là của con rùa kia"

Minh Nam Sở hoang mang ra mặt:

"Ý ngươi là muốn nhận hai phần tiền mừng à? Quá đáng rồi đấy?"

"Không quá đáng tý nào, nên như vậy, nên như vậy"

Chu Tự nháy mắt.

"Thần Thú là sủng vật, sao có thể có nhân quyền được?"

Minh Nam Sở nhìn về phía Tô Thi nói:

"Tam lão bản nói có đúng hay không?"

"Ha?"

Tô Thi nghệt cả mặt.

"Thần Thú có thể tự mình suy nghĩ à? Có thể tính là một cá thể sao?"

Minh Nam Sở hỏi.

"Có thể nha, đương nhiên là tính, nhưng mà nếu phải mừng hai phần tiền thì ta sẽ nói với Thu tỷ"

Tô Thi ra vẻ mặc kệ ngươi có sợ hay không.

Minh Nam Sở hơi sửng sốt, sau đó nói:

"Vẫn là mừng một phần thôi.

Chu Tự:

"..."

Sau đó hắn liền đưa cho Tô Thị một cái thiếp mời.

Chỉ là nàng lại cướp thêm một cái.

Lại còn cướp thêm hai túi bánh kẹo.

Tam lão bản cũng rất thích ăn đồ ăn vặt, giống y như Nguyệt tỷ.

Sau đó Chu Tự lại tìm Gia Cát Du, đưa cho hắn một cái.

Tiếp theo là phòng làm việc bên cạnh.

"Trình tỷ, Vân Tiêu tiền bối, nhớ đừng tới trễ đó"

Chu Tự đưa từng cái tới.

"Ta và Trình trưởng lão là người một nhà, người một nhà có phải chỉ cần mừng một phần thôi hay không?"

Vân Tiểu tiên tử hỏi.

Chu Tự hoang mang ra mặt.

...

Tiền bối cũng để ý chút tiền ấy à.

"Dù sao thì ta cũng không kết hôn, mừng đi rồi ta cũng không thu hồi vốn được"

Vân Tiêu tiên tử giải thích nói.

"Vân tỷ nhìn trúng người nào rồi? Ta đi cướp về cho ngươi"

Chu Tự nói.

Vân Tiểu tiên tử:

"..."

Ma Môn kiêu căng thế cơ à?

"Đừng để ý đến nàng, ngươi cứ tiếp tục làm việc đi Trình tỷ nhẹ nhàng nói.

Chu Tự cảm thấy nếu không phải vì tuổi tác của Vân Tiêu tiên tử quá lớn thì đã có thể giới thiệu cho đại ca rồi.

Thật đáng tiếc.

Vân Tiêu tiền bối muốn tu vi có tu vi, muốn tướng mạo có tướng mạo.

Không nghĩ linh tinh nữa, Chu Tự đến trước mặt Từ Từ.

"Từ đại ca, của ngươi đây"

"Đây là của Âm Túc Nói xong hắn liền đem thiệp mời đưa cho họ, thuận miệng lại nói:

"Nếu như các ngươi là người một nhà cũng chỉ cần mừng một phần tiền thôi"

Trong nháy mắt, Âm Túc mặt đỏ bừng bừng.

Nói chuyện nửa ngày cũng không ai giải thích gì cả.

Từ Từ cũng đang đỏ mặt muốn giải thích.

Nhưng mà Chu Tự đã đi ra ngoài.

Hai người:

11 || Vân Tiêu tiên tử chống hai tay vào má, nhìn Từ Từ và Âm Túc, không khỏi cảm khái:

"Tuổi trẻ thật là tốt"

Chu Tự phát xong thiệp mời thì an vị tại quầy hàng bắt đầu làm việc.

Chờ sau khi hết bận, hắn đã bắt đầu chờ mong đến giờ tan làm.

Sau đó đầu óc chỉ toàn là Thu tỷ, và chuyện tối qua.

Cảm giác gần đây bị Thu tỷ làm cho thần hồn điên đảo.

Một yêu nữ như vậy thật quá mức đáng sợ.

May mà bản thân không phải chính đạo chi sĩ, nếu không thì bị một yêu nữ mê hoặc đến như thế này rất dễ bị mọi người chê cười.

"Tối nay quay về phải làm sao để Thu tỷ đến phòng của mình nhỉ?"

Ma chủng còn đang nghỉ phép, nhưng mà là nghỉ không lương.

Chu Thiên Linh Khí Đoàn cũng nên nghỉ ngơi hai ngày.

Năm phút sau, Chu Tự nhìn xuống điện thoại.

Sao mà mới trôi qua năm phút đồng hồ vậy? Thời gian hôm nay không đúng lắm, thật là chậm.

8 giờ tối, trong một khu dân cư nào đó ở Thanh Thành.

Tầng 6 phòng thang máy.

Trần Chí Thành xách nho về đến nhà.

Vừa mới mở cửa đi vào, đã thấy một cô gái đang ngồi trên ghế sofa, trên người mặc quần áo bà bầu rộng rãi, mái tóc đang buông xõa bị nàng nhẹ nhàng vén lên.

Nhìn thấy góc nghiêng tinh tế đẹp đẽ đó, Trần Chí Thành cười:

"Đang xem gì vậy?"

Nghe vậy, cô gái mới quay đầu nhìn về sau, gương mặt thanh tú lộ ra vẻ tươi cười:

"Ngươi trở về rồi à? Đang xem thiệp mời nè"

Trần Giai Di, vợ của Trần Chí Thành.

Khi nàng đứng thẳng lên thì cao khoảng hơn một mét sáu, bụng hơi nhô ra, hai chân trắng nõn thon dài.

Dáng vẻ thanh tú giống như em gái hàng xóm, không được coi là đại mỹ nữ, nhưng mà theo Trần Chí Thành thì lại là đặc biệt xinh đẹp.

Lúc này nàng đến ngay bên người Trần Chí Thành hít hà, sau đó gật đầu nói:

"Không có mùi thơm của người con gái nào khác.

"Nhìn ngươi khoa trương chưa kìa, chúng ta ở với nhau bao nhiêu năm rồi mà còn muốn làm thế này nữa à"

Trần Chí Thành nói.

"Ta cũng không biết thế nào nữa, mang thai là cứ như vậy đó, trước đó ta cũng đâu có như thế này.

Trần Giai Di nhận lấy cái túi rồi nói:

"Mang gì về vậy?" "Nho đó."

Trần Chí Thành nói.

"Ăn nho vào thì có phải sau này mắt con sẽ rất to không?"

Trần Giai Di lập tức cầm nho đi rửa.

Trần Chí Thành đi đến bên cạnh bàn, hắn thấy thiệp mời của Chu Tự.

"Sao đột nhiên lại lấy thiệp mời ra?"

Hắn không hiểu mà hỏi.

"Chẳng phải mấy ngày nay lại ngủ không ngon sao?"

Trần Giai Di rửa sạch nho để lên bàn, thuận thế ngồi ở bên cạnh Trần Chí Thành.

"Việc này thì liên quan gì đến thiệp mời?"

Vẻ mặt Trần Chí Thành vô cùng nghi hoặc.

"Không phải ngươi nói Chu Tự bảo vợ hắn là nữ thần sao? Thiệp mời còn có tác dụng trấn giữ nhà cửa đó"

Trần Giai Di cầm lấy thiệp mời cười nói:

"Ta muốn đặt ở đầu giường xem có thể giúp ta ngủ ngon hơn không"

Nghe vậy, Trần Chí Thành hoảng sợ ra mặt nhìn vợ mình.

Hắn thật sự có ý muốn cất giấu thiệp mời đi, dù sao sau khi ăn trái cây kia thân thể của hắn đã khá lên nhiều.

Cũng bán tín bán nghi.

Nhưng mà vợ mình như thế này thì khoa trương quá.

1218 chữ