Chu Tự mở cửa nhà.
Nhưng vừa mới bước vào, hắn đã sửng sốt.
Thu Thiển chắp tay sau lưng, đứng trước cửa dường như đang đợi hắn về.
"Thu tỷ muốn làm gì?"
Nhìn Thu Thiển, Chu Tự cảm thấy quai quái, hôm nay Thu Thiển mặc váy liền áo trắng muốt, thanh thuần, tỏa nắng.
Đuôi tóc xõa xuống tựa hồ nhiễm chút màu lam, nhìn hơi lạ nhưng lại rất đẹp.
"Chúng ta đính hôn bao lâu rồi?"
Thu Thiển nhìn Chu Tự, cả người hơi mất tự nhiên.
Ta cũng đâu biết đính hôn lúc nào, trong lòng dù nghi hoặc, Chu Tự vẫn thử trả lời:
"Tầm một tháng nhỉ."
Nguyệt tỷ tới nhà hẳn là được một tháng rồi.
Lúc đó đầu tháng tám, hiện tại đầu tháng chín.
Nghe Chu Tự nói, Thu Thiển trù trừ một hồi, cuối cùng như đã hạ quyết tâm lắm.
Tay nàng từ phía sau đưa ra một bó hoa.
Hoa ngay để trước mặt Chu Tự, Thu Thiển ngượng ngùng, đôi môi hơi động đậy:
"Cho, cho ngươi. Là quà đính hôn một tháng."
Nhìn hoa, Chu Tự cứ thế đứng ngây chỗ chỗ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới lại có loại chuyện này.
Lại còn có người tặng hắn hoa?
Loại hoa này màu trắng, mọc cánh hoa chi chít, giống như lúa mì.
Phong tín tử?
Thấy Chu Tự không nhận hoa, Thu Thiển như không kiên trì nổi nữa, nàng lập tức mở miệng, cố gắng để cho mình bớt ngượng:
"Ta, ta cũng cảm giác kỳ kỳ quái quái, là Nguyệt tỷ bảo tặng ngươi hoa. Vẫn là không thể nghe Nguyệt tỷ, ta mang cái này vứt đi."
Nhưng nàng chưa kịp thu tay về đã cảm giác có một đôi tay đón lấy hoa.
"Ta không thấy kỳ quái, chỉ là xúc động quá."
Chu Tự nhận hoa, cười nói với Thu Thiển.
Cảm giác rất rất kỳ quái, nhưng…Không ghét, còn thấy cảm động.
Tới tận bây giờ toàn nghe nói nam phải tặng nữ hoa, rất hiếm khi thấy nữ lại tặng hoa cho nam.
Dù hoa chẳng để làm gì, nhưng được người ta tặng, trong lòng rất là vui vẻ.
"Là Nguyệt tỷ nói."
Thu Thiển quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Chu Tự nhìn thấy sắc mặt Thu Thiển ửng đỏ, đỏ đến tận mang tai.
"Ta đi làm cơm tối."
Nói xong, Thu Thiển đi thẳng đến phòng bếp.
Nhìn Thu Thiển đi đến phòng bếp, Chu Tự không khỏi tự nói:
"Nếu cả đời chỉ có thể thích một người, vậy ta nhất định sẽ không ngần ngại chọn Thu tỷ."
Thu Thiển vào bếp thì cầm dao bắt đầu thái thịt, lúc Chu Tự lấy lại tinh thần thì giật nảy mình.
May mà có vẻ Thu tỷ không nghe được.
Hắn định cắm hoa vào bình cho nó sống thêm chút thời gian.
Mà lúc này Thu Thiển ở trong phòng bếp thì hồi hộp đến cầm dao không vững.
Dù sao làm chuyện kỳ quặc như vậy, lại còn nghe được những lời khiến nàng căng thẳng.
Ăn viên kẹo cho đỡ hồi hộp.
Nhưng rất nhanh nàng lại nhớ ra lúc chiều chờ Chu Tự về, nàng đã ăn hết sạch kẹo.
"…"
Chu Tự ngồi trên ghế sô pha, nhìn hoa Thu Thiển tặng, lại nhìn kẹo mình mua về, cảm giác đưa không nổi.
Sau đó hắn quyết định đi học Viễn Cổ văn.
Nhưng vừa nhấc bút lên, trong đầu hắn toàn là hình ảnh Thu Thiển ngượng ngùng vừa nãy.
Hắn đột nhiên phát hiện mình không thể chuyên tâm vào học tập.
Hắn quay đầu nhìn về phía phòng bếp, lại nhìn thùng rác.
Cuối cùng bỏ bút xuống, đi vào phòng bếp:
"Thu tỷ, ta giúp ngươi một tay. Đúng rồi, ta có kẹo que này, muốn ăn không."
Trong thùng rác đầy là những que kẹo đã ăn hết.
Mãi đến giờ cơm tối, Chu Tự mới đột nhiên nhớ tới trong nhà hình như thiếu mất một người?
"Thu tỷ, Nguyệt tỷ đâu?"
Đúng vậy, hắn nhớ ra trong nhà còn có một Nguyệt tỷ, nhưng nhìn khắp cả gian phòng, đều không thấy đâu.
Nhưng làm hắn khó hiểu nhất chính là, phòng của Nguyệt tỷ và Thu Thiển đều có một loại mùi thơm, chỉ có phòng hắn là không có.
"Đi định vị cho chuyển phát nhanh rồi, có lẽ hai ngày nữa đồ mới đưa tới. Địa điểm gửi lần này khá xa nên phải tốn khá nhiều thời gian."
Trên bàn cơm Thu Thiển giải thích.
Mười phút sau, Thu Thiển gọi điện thoại cho Nguyệt tỷ.
Nguyệt tỷ nói đang mua dưa hấu.
"Nguyệt tỷ, có phải ngươi lạc đường hay không?"
Thu Thiển hỏi thẳng.
"Đâu có, ta chỉ lượn quanh một chút."
Bên kia vẫn vững tin mình không lạc đường.
Cuối cùng Chu Tự và Thu Thiển phải ra ngoài đón Nguyệt tỷ về, Nguyệt tỷ mua cơ man nào là dưa hấu, đậu phụ thối, bánh bao nhân thịt.
…
Thứ bảy, Chu Tự ngồi ở quầy xem điện thoại, hắn đang tra trên mạng xem nên tặng con gái hoa gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng định tặng cho Thu Thiển một bó hoa.
Thu Thiển lớn từng này mà chưa từng có người tặng hoa cho nàng.
Dù bị trùng, nhưng không thể không tặng.
Hôm nay đi làm về sẽ tặng luôn, nhưng mang hoa về thể nào cũng bị Nguyệt tỷ nhìn thấy.
Rồi sẽ nhận được ánh mắt làm cho người xấu hổ.
Nhưng chỉ cần mặt hắn dủ dày, người xấu hổ sẽ là người khác.
Cuối cùng hắn quyết định chọn tử đinh hương.
Vốn định mua hoa hồng cho truyền thống, nhưng cứ cảm thấy hơi thô tục.
Mua hoa khác cho có lòng.
Hoa hồng thì để lần sau mua.
Đặt hoa trước, tan làm sẽ đến lấy.
Xong việc, Chu Tự lại quan sát ma chủng.