lão?"
Vân Tiêu tiên tử suy nghĩ một hồi và nói:
“Lại nói tiếp, vẫn đang ở tông môn của ta, cũng không phải tiền bối của ta, các nàng đều không thể vượt qua ta.
Nghe vậy, Hạ Nguyệt không biết trả lời thế nào.
Chỉ có thể xấu hổ cười nói:
“Vân Tiêu tiền bối hẳn là cũng rất trẻ tuổi chứ?
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy ta còn trẻ, qua mấy ngày nữa mới gọi là tiền bối. Lúc họ tu luyện thành công, ta cũng chưa sinh ra"
Vân Tiêu tiền tử nói.
Chu Tự:
"..."
Đám người Hình Ngọ quả thật rất già.
Đều là những người của thời đại trước đó.
“Nhưng người già nhất không phải là họ, ở trước mặt một vị khác, họ thật ra cũng rất trẻ"
Vân Tiêu tiền tử nói.
Người nàng nói đến chính là trí giả.
Hiện giờ trí giả cũng ở trong nhóm, cho nên mọi người thực sự còn rất trẻ.
Có so sánh mới có người trẻ tuổi.
Ví dụ như nàng, ở tông môn không ai lớn hơn nàng, cảm giác mình thật già.
Nhưng nơi có Trình trưởng lão, nàng lại cảm giác mình là một đại cô nương.
Mà có những tiền bối như Hình Ngọ ở đây, vậy nàng chắc chắn là một tiểu cô nương.
“Cảm giác càng sống càng trẻ.
Vân Tiêu tiền tử cười nói.
“Vị Mạc tiền bối kia của ta cũng hơi già rồi, nhưng nghe nói thực lực của hắn cường thịnh, lúc còn trẻ cũng có danh tiếng không nhỏ.
Hạ Nguyệt nói.
Vân Tiêu tiên tử gật đầu:
“Dù sao ta cũng không già.
Chu Tự:
"..."
Vân Tiêu tiền bối này thật không biết xấu hổ nói.
Chưởng giáo Thánh Địa Dạ Nguyệt, thực lực cao cường, tuổi tác lớn khó có thể đếm rõ. “Đúng rồi, tông môn ta có rất nhiều tiên tử, các ngươi có ai muốn xem mắt không? Ta sẽ sắp xếp giúp các ngươi.
Dù sao đã làm lâu như vậy rồi, ta vẫn chưa cho các ngươi bất kỳ lễ vật gì, hay là đưa các ngươi đi nhắm đối tượng nhỉ"
Vân Tiêu tiền tử thoải mái nói.
Trong tông môn của nàng có nhiều tiên tử như vậy, luôn có một người mù mắt thích thư viện.
Vừa mới đi ra, Âm Túc nghe được Vân Tiêu tiền bối muốn giới thiệu đối tượng, cả người đều lo lắng.
“Giới thiệu đối tượng?"
Chu Tự có chút nghi hoặc:
“Ở chỗ chúng ta chỉ có một người độc thân, đó chính là Nhị lão bản. Đúng rồi, Đông Phương Cảnh có đối tượng chưa?"
“Không có, không có, ta cảm thấy vẫn là tu luyện quan trọng nhất.
Đông Phương Cảnh có chút ngượng ngùng.
“Nhị lão bản có muốn tìm bạn gái không?"
Vân Tiêu tiền tử hỏi Minh Nam Sở.
Đối với câu hỏi của tiền bối, Minh Nam Sở trả lời rất khách sáo:
“Có xinh đẹp bằng Đại lão bản và Tam lão bản không? Nếu không, ta đều không vừa mắt, cũng có thể các nàng không vừa mắt ta Vân Tiêu tiền tử:
"..."
Chu Tự cảm thấy Minh Nam Sở nói không phải không có lý.
Hai người này đều không thể làm hắn rung động, còn ai có thể chứ?
“Chu Tự thì sao?"
Đông Phương Cảnh hỏi.
"Ha?"
Chu Tự có chút kinh ngạc rồi nói:
“Ta kết hôn rồi"
“Nhanh vậy sao?"
Hạ Nguyệt kinh ngạc.
Người tu chân giới kết hôn sớm vậy sao?
Hình như họ chưa từng gặp qua.
Lúc này, Chu Tự đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói:
“Vân Tiêu tiền bối, đại ca ta cần đối tượng"
Vân Tiêu tiên tử:
Trong tông môn của nàng đã từng có người xứng đôi với Đạo Tử, bây giờ không còn nữa.
“Ta bất lực"
Nàng thở dài nói.
Chu Tự:
"..."
Tông môn nhiều người như vậy, sao lại bất lực chứ?
Tu vi kém chút cũng không sao mà.
Lúc trước khi Thu tỷ sắp lên Đấu Giả thất phẩm, hắn cũng là một người bình thường.
Không phải vẫn rất tốt sao.
Hiện tại ma chủng của hắn đã là Đạo Ý tam phẩm, Thu tỷ là Giai Linh lục phẩm, hắn cũng không có cảm giác chênh lệch gì.
Nhưng mà Vân Tiêu tiền bối không cho hắn cơ hội, lập tức đi về phía trước.
Đột nhiên Hạ Nguyệt tò mò nói:
“Từ Từ cũng đã kết hôn rồi à?"
Nàng phát hiện, những người này không nhắc đến hắn.
“Không có, nhưng hắn không cần đi xem mắt.
Chu Tự cười nói.
Hai người này vẫn đang viết, cũng không biết muốn viết đến khi nào.
Với tu vi của họ, có thể sống rất nhiều năm, cũng không biết có thể viết một trăm năm không.
Chuyện xem mắt cứ tính vậy thôi.
Chu Tự tiếp tục làm việc.
Lúc đi làm về, hắn phát hiện Nguyệt tỷ đã viết một quyển sổ nhỏ để trong túi xách.
“Nguyệt tỷ đang viết gì vậy?"
Chu Tự tò mò hỏi.
“Sinh nhật mẹ ta, bây giờ ta biết rồi"
Nàng nói.
Chu Tự:
Hắn còn nhớ rõ hôm qua lúc Nguyệt tỷ trở về còn bĩu môi, vẻ mặt rất mất hứng.
Cha mẹ còn phải đi dỗ.
Nếu hắn mất hứng, hai người cũng không thèm liếc mắt một cái.
Gọi ăn cơm còn phải đi ăn, không ăn còn bị đánh bị mắng, đã lớn như thế rồi, sao còn già mồm thế chứ.
Lúc nói còn vô cùng lớn tiếng, cảm giác một giây sau sẽ ra tay đánh người.Đổi lại là con gái của họ, họ sẽ không như vậy, thật không công bằng.
“Mấy ngày nữa Hình Ngọ sư huynh sẽ tới đây, Nguyệt tỷ có muốn đến để họ dạy một chút võ thuật không?” Chu Tự hỏi.
“Ta học võ thuật để làm gì?"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
“Lần sau trận pháp hóa thủ không đến mức hái không được trái cây, khi đó nếu tỷ có Long Trảo Thủ, thoáng cái là có thể hái trái cây xuống rồi. Chờ chúng ta tìm một gốc thần thụ khá, sau đó tiếp tục đấu với quang thủ, lại dùng Thiên Giới sơn mạch chèn ép khiến đối phương bị Thiên Giới sơn mạch khống chế là được rồi. Chu Tự nói.
Chu Ngưng Nguyệt vừa nghe vậy, dứt khoát đồng ý.
Thứ Tư đi học võ thuật.
Thu Thiển:
"..."
1121 chữ