Nguyệt tỷ rất mê cướp trái cây.
Suy nghĩ kỹ thấy cũng không phải, nàng có thể chỉ đơn thuần muốn ăn.
Giành chiến thắng có nghĩa là được nhiều trái cây.
Dù sao trái cây này phải mất nhiều năm mới có thể chín.
Hái một cái cây sẽ ít đi một cái cây.
Ăn một quả thì sẽ ít đi một quả.
Thứ Tư, ngày 15 tháng 6.
Chu Tự đưa Thu tỷ và Nguyệt tỷ đến chỗ làm việc.
Lúc gặp bọn Đông Phương Cảnh, thuận tiện giới thiệu ngắn gọn.
Đông Phương Cảnh có chút kinh ngạc:
“Con ngươi lớn vậy rồi sao?"
“Nguyệt tỷ là tỷ tỷ của ta.
Chu Tự trả lời.
“À?"
Vẻ mặt của Đông Phương Cảnh và Hạ Nguyệt ngây ngốc.
Người đó...Người lùn à?
Họ đương nhiên sẽ không nói ra miệng, như vậy rất bất lịch sự.
Chỉ có thể cười nói.
Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt đi vào phòng nghỉ, các nàng bắt đầu trò chuyện.
“Nguyệt tỷ, hình như họ cảm thấy ngươi bị bệnh.
“Ta bị bệnh gì?"
“Bệnh không lớn được.
"..."
Sau khi quẹt thẻ theo Chu Tự, họ ngồi ở quầy đọc sách.
Gần đây ma chủng rốt cuộc cũng siêng năng, đã là vòng thứ hai.
Vòng thứ ba, cuối tuần chắc chắn có thể sẽ đi ra.
Lúc này, chuông điện thoại của Hạ Nguyệt vang lên.
Nàng vừa nhận điện thoại, đã lập tức nói:
“Thư viện Đông Lâm xin nghe, các ngươi tới đâu rồi? Vừa vào thành sao, có cần ta tới đón không? Có Đại tiền bối có muốn đi dạo sao? Vậy được rồi.
Hạ Nguyệt vừa cúp điện thoại, Đông Phương Cảnh hỏi ngay:
“Có Đại tiền bối?"
“Ta cũng không biết đó là ai?
Hạ Nguyệt lắc đầu.
“Đại tiền bối lớn cỡ nào nhỉ?"
Chu Tự có chút tò mò.
“Thái Thượng Trưởng lão trong tông môn, hay là chưởng giáo?"
Hạ Nguyệt cũng không rõ lắm.
Chu Tự gật đầu, vậy thì đúng là Đại tiền bối thật.
Chẳng hạn như Hạ Thiên Khuyết của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, hay sư phụ của họ ở Thiên Vân Đạo Tông, đó đều là các đại tiền bối.
Những người này hoặc đã ẩn cư, hoặc đang chấp chưởng tông môn.
Hắn lấy điện thoại ra kiểm tra, phát hiện Hình Ngọ sư huynh vẫn chưa tới.
Chắc phải chiều mới tới nơi.
Thanh thành.
Một nhóm ba người đang đi dạo xung quanh.
Trong số ba người, có một cô gái trẻ, nhìn có nét tương tự Hạ Nguyệt.
Đi sau nàng là một người đàn ông trung niên và một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ đã thu liễm khí tức, nhìn mới khoảng 27-28 tuổi.
Người đàn ông trung niên cực kỳ cung kính người đàn ông khoảng hai mươi bảy.
“Sao Thái Thượng trưởng lão lại đột nhiên tới đây vậy?"
Mạc trưởng lão hỏi.
Hẳn là hắn tới để tham quan thư viện.
“Nghe nói nơi này là đạo tràng của Thánh Tử Ma Đạo.
Hoàng Mông nhìn xung quanh rồi nói:
“Ta muốn tới xem có gì khác biệt không. Nghe nói hạn chế nơi này mới dỡ bỏ không lâu, nếu không, chúng ta chắc chắn không vào được. Đương nhiên, chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi, không cần phải phiền phức như vậy. Mọi thứ cứ bình thường là được rồi"
Hạ Tinh đi trước có chút hiếu kỳ:
“Thánh Tử Ma Đạo có phải thiên tài tuyệt thế trong truyền thuyết không?"
“Các ngươi chưa tiếp xúc nhiều nên không biết được sự đáng sợ của Thánh Tử Ma Đạo. Nghe nói, nếu gặp hắn, tốt nhất nên chuẩn bị sẵn tâm lý đổ máu đi, có khi còn tìm được chút hy vọng sống. Không những vậy, nếu hắn hỏi ngươi có đau đớn không, tuyệt đối đừng nói có. Nếu không, hắn sẽ tự tay giúp ngươi kết thúc nỗi đau đó. Hoàng Mông nghĩ lại mà tim vẫn đập thình thịch.
“Đó không phải là chuyện tốt sao?"
Hạ Tinh nghi ngờ hỏi.
“Chuyện tốt?"
Hoàng Mông nhìn cô gái bên cạnh, bình tĩnh nói:
“Cách Thánh Tử Ma Đạo giúp ngươi kết thúc đau đớn chỉ có một, người chết tuyệt sẽ không còn cảm giác được đau đớn nữa"
Nghe vậy, Hạ Tinh rùng mình, có vẻ như đã bị doạ.
Mạc trưởng lão cúi xuống:
“Ta cũng từng nghe qua rồi, quả thực rất nguy hiểm. Nhưng ta nghe nói hắn chưa từng giết người ở Thanh Thành nên mới dám tới đây?
“Truyền thuyết về Thánh Tử Ma Đạo không phải chỉ có vậy, trước đó hắn đã từng hiển thánh ở giới tu chân, là Ma Thần tôn thượng"
Hoàng Mông nói.
Thấy họ đã ý thức được nguy hiểm, hắn mới trấn an:
“Tuy nhiên khả năng gặp hắn không cao, chúng ta đi xung quanh một lát rồi tới thư viện xem thử, không đến mức gặp nguy hiểm đâu"
Mạc trưởng lão gật đầu, ngẫm lại cũng thấy đúng.
Mà phía sau thư viện lại là đạo tu, vậy càng không lo gặp phải Thánh Tử Ma Đạo.
Đi dạo một lúc, cả ba phát hiện nơi này chỉ là một thành phố bình thường, không có bất kỳ điểm nào kỳ lạ.
“Hình như không nguy hiểm như ta nghĩ.
Hạ Tinh nói.
Nơi này thật sự không hề có bất kỳ mối nguy hiểm nào, thậm chí, nơi này còn khiến người ta cảm thấy an toàn hơn những nơi khác.
Đúng là khiến người ta có phần kinh ngạc.
“Đạo tràng Thánh Tử tất nhiên sẽ không thích có thứ gì không tốt, có thể Thánh Tử Ma Đạo tính cách vặn vẹo, mắc bệnh sạch sẽ.
Mạc trưởng lão nói.
Những người khác gật đầu, đúng là có khả năng này.
“Đến thư viện thôi, sắp giữa trưa rồi"
Hoàng Mông nhìn trời rồi nói.
Sau đó, ba người tiến về phía thư viện Đông Lâm.
Mới đi một lúc, họ đã tìm đến nơi.
“Gần đây giới tu chân rung chuyển, đại đạo liên tục xuất hiện biến hoá, không biết sẽ thế nào.
Hoàng Mông cảm thán.
“Có phải giới tu chân sắp xảy ra chuyện lớn rồi không?"
Hạ Tinh hiếu kỳ hỏi.
Vị đại tiền bối này có vẻ rất dễ nói chuyện nên nàng mới dám to gan hỏi.
“Khó mà nói, nhưng đạo chi cuối cùng đã xuất hiện.
Hoàng Mông nói.
“ Đạo chi cuối cùng?"
Mạc trưởng lão hơi kinh ngạc. Đó là cảnh giới thế nào?
1097 chữ