Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1234: Giảng Giải




“Ừm, gần đạo chi cuối cùng sẽ có một người xuất hiện. Sau khi lĩnh ngộ đại đạo, sẽ thấy bóng lưng hắn ở cuối đại đạo, tuy cực kỳ mơ hồ, nhưng bóng lưng đó thật sự tồn tại. Trước đây không tồn tại, giờ lại đột nhiên xuất hiện, không biết rốt cuộc đó là ai"

Hoàng Mông nói.

Mạc trưởng lão cảm thấy rung động:

“ Đạo chi cuối cùng là cảnh giới gì?"

Hoàng Mông trầm tư một lát:

“Có lẽ là nghĩa đen của cảnh giới, cuối của đại đạo"

Hai người hít sâu một hơi.

Cuối của đại đạo...

Thật không thể tưởng tượng.

Hạ Tinh cảm giác nếu mình kể chuyện này cho đồng môn, chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Bởi vì họ hoàn toàn không biết.

“Đúng rồi, người trong thư viện là ai? Tu vi của họ là gì?"

Hoàng Mông hỏi.

“À, đa số họ có tu vi không cao. Phần lớn có bối cảnh rất bình thường. Họ có rất nhiều người mà chỉ có một người làm việc, sau đó ta hỏi hắn nếu so sánh thực lực của những người khác thì như thế nào, hắn bảo là không khác gì nhau.

Hạ Tinh vội vàng nói.

“Cảnh giới thì sao?"

Hoàng Mông hỏi.

“Đều không quá cao, dự đoán cao nhất là Trận Linh ngũ phẩm, còn lại phần lớn là Binh Giả bát phẩm.

“Ngũ phẩm?"

Hoàng Mông khẽ gật đầu:

“Đúng vậy"

Ba người vừa nói vừa tiến vào thư viện.

Sau khi tiến vào, họ thấy Hạ Nguyệt và Đông Phương Cảnh đang làm việc cạnh giá sách, mà người đàn ông đang ngồi sau quầy, Hoàng Mông vừa liếc mắt đã nhận ra cảnh giới của đối phương.

Trận Linh ngũ phẩm.

Vị này chính là người mạnh nhất thư viện?

“Xem ra là tu Chu Thiên Kinh"

Hoàng Mông khẽ nói.

Chu Thiên Kinh là gì? Đó là công pháp yếu nhất cả giới tu chân. Ở cùng cấp bậc cũng không đánh được ai.

Xem ra bối cảnh quả là bình thường, nếu không vì sao lại đến mức đi tu luyện Chu Thiên Kinh.

"Tỷ"

Hạ Tinh đột nhiên kêu lên.

Lúc này, Hạ Nguyệt nhìn thấy họ, lập tức chạy lại gần.

“Mạc trưởng lão, tiền bối"

Hạ Nguyệt cung kính chào hỏi.

Chu Tự nghe vậy, cũng đứng dậy.

Hắn nhìn một người trung niên và người trẻ tuổi, cảm thấy người trẻ tuổi mạnh hơn.

Tuy nhiên, đối phương dù thế nào cũng là tiền bối, nên hắn vẫn rất khách sáo chào hỏi:

“Chào hai vị tiền bối"

Hoàng Mông gật nhẹ đầu, cũng không để ý nhiều.

“Quấy rầy rồi, chúng ta chỉ muốn đi tham quan thôi” Mạc trưởng lão khá lịch sự.

“Ta dẫn hai vị tiền bối đi tham quan.

Hạ Nguyệt nói với Chu Tự.

Chu Tự cũng gật đầu, sau đó ngồi xuống tiếp tục sao chép Kim Quang Thần Chú.

Hoàng Mông cảm giác người ở đây không lễ phép lắm.

Thân là người có tu vi cao nhất thư viện mà lại không đến dẫn bọn hắn đi tham quan?

Suy nghĩ kỹ lại, có thể đối phương cũng không biết tu vi của hắn, thế là hắn không để ý nữa. Dù sao cũng chỉ đi xem thử.

“Vân Tiêu tiền bối"

Hạ Nguyệt trùng hợp gặp Vân Tiêu tiên tử.

“Hạ Nguyệt đó à, a, đây là tiền bối trong tông môn của ngươi sao?"

Vân Tiêu tiên tử chỉ chỉ bên cạnh nàng và nói:

“Đi dạo mệt mỏi thì có thể qua bên đó nghỉ ngơi, giờ trong thư viện không có ai, không cần phải kiêng kị gì đâu?

“Đa tạ tiền bối"

Hạ Nguyệt cám ơn.

Mấy người Mạc trưởng lão vốn định chào hỏi, nhưng Vân Tiêu tiền bối đã đến nơi khác quét dọn rồi.

Hạ Tinh cảm giác người ở đây đều không lễ phép gì cả.

Đại tiền bối của họ tới mà sao không ai thèm liếc mắt lấy một cái thế?

Hoàng Mông cảm thấy có hơi kỳ lạ, vừa rồi hắn không thấy được tu vi của người kia.

Vì sao?

Có pháp bảo?

Sau đó, hắn cũng không nghĩ nhiều.

Không lâu sau, họ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này, Chu Tự vừa lúc đang dọn giá sách ở bên cạnh.

Hoàng Mông thấy vậy, đột nhiên gọi:

“Vị đạo hữu này.

Nghe vậy, Chu Tự đi vòng qua:

“Tiền bối gọi ta?"

“Lúc tu luyện, có cảm thấy khúc mắc ở đâu không? Có lẽ chúng ta có thể cùng nghiên cứu thảo luận đôi chút.

Hoàng Mông quyết định chỉ dẫn cho những người này một chút, hắn làm vậy cũng coi như chủ động lấy lòng.

“Chuyện này."

Vẻ mặt Chu Tự khó xử.

Cùng nghiên cứu thảo luận? Toang rồi, hắn có hiểu cái quái gì đâu!

“Cùng nhau nghiên cứu thảo luận sao?"

Chu Tự ngồi xuống, có phần lúng túng nói:

“Hay là ngài nói, ta nghe đi? Ta không biết nhiều về tu luyện lắm"

Hạ Nguyệt thở nhẹ ra, không nói lung tung là tốt rồi.

Nàng cũng sợ Chu Tự đắc tội tiền bối trước mặt.

Hoàng Mông nghe vậy thì mỉm cười.

Thái độ của đối phương không tệ.

Biết bản thân tu vi kém nên không nói là muốn thảo luận, mà là lắng nghe.

“Đã vậy, Hoàng mỗ ta bẽ mặt rồi"

Hoàng Mông cũng khiêm tốn nói.

“Chúng ta nói về quá trình Trận Linh chuyển biến thành Nguyên Linh, được chứ?"

Hắn hỏi.

“Được"

Chu Tự gật đầu:

“Chủ đề này rất hay.

Hắn là Trận Linh ngũ phẩm, đang muốn tấn thăng Nguyên Linh tứ phẩm.

Hắn còn chưa hỏi Nguyệt tỷ về quá trình này, giờ ngồi lắng nghe, chắc chắn không thiệt. “Trận Linh là khắc hoạ tất cả những gì ngươi có ra, mà Nguyên Linh chính là cụ thể hoá của Trận Linh. Mà thật ra các khắc hoạ Trận Linh sẽ có khác biệt rất lớn. Cho dù là cùng một Trận Linh, người khác nhau thì khắc họa thể hiện ra sức mạnh cũng hoàn toàn khác biệt.

Hoàng Mông giảng giải.

Nội dung Hoàng Mông nói ra khiến Hạ Nguyệt và Hạ Tinh ở một bên đều khó hiểu.

Sao lại nói đến Trận Linh rồi?

Đó đâu phải chuyện mà những người ở tu vi như họ có thể hiểu được đâu?

1111 chữ