Lúc này đám người Hoàng Mông vô cùng thắc mắc, Vân Tiêu Tiên Tử thì có lòng tốt nói:
"Các ngươi còn có gì không hiểu không?"
"Con trai của Chu Vương sao lại không thể công đánh Ma Môn chứ?"
Hoàng Mông tò mò cất tiếng.
"Vì Chu Vương tên đầy đủ là Tịnh Thần Chu Vương. Vốn dĩ ta cũng không biết, sau này mới được biết"
Vân Tiêu Tiên Tử giải thích.
"Tịnh Thần Chu Vương có gì đặc biệt à?"
"Tịnh Thần Chu Vương chính là Ma Đạo Cự Phách đó.
Những người này đột nhiên sững sờ.
Lúc này Đông Phương Cảnh nhìn qua Vân Tiêu Tiên Tử, trong đôi mắt hắn mang theo chút hoảng hốt, hắn nhớ ra chuyện gì đó:
"Tịnh Thần Chu Vương là Ma Đạo Cự Phách, mà Chu Tự là con trai của Tịnh Thần Chu Vương. Vậy hắn là con trai của Ma Đạo Cự Phách. Mà con trai của Ma Đạo Cự Phách chẳng phải là...
Trong lúc nhất thời, Đông Phương Cảnh sợ hãi, Hạ Nguyệt thì đứng sững ngay tại chỗ.
"Đúng thế, Chu Tự chính là Thánh Tử Ma Đạo"
Vân Tiêu Tiên Tử lại giáng cho họ một kích trí mạng.
Nhưng không ai để ý tới họ nữa, Hoa Thanh Tuyết cảm thấy mình đã tách biệt khỏi thế giới này rồi.
Mấy năm gần đây sao vậy chứ?
Rất nhanh nàng đã hiểu:
"Ta đã hiểu rồi, là con cái, bây giờ con cái của họ lợi hại như thế. Vậy con của ta chắc chắn cũng rất lợi hại. Chỉ cần ta có con, vậy thì con của ta cũng có thể vô địch thiên hạ"
Hình Ngọ vỗ vai Hoa Thanh Tuyết, sau đó chỉ về phía Tô Thi và Chu Ngưng Nguyệt:
"Ngươi nhìn về phía đó. Bên đó một người tên Thu Thiển, một người tên Chu Ngưng Nguyệt.
"Đừng nhìn ta, ta mới tám tuổi. Mới tám tuổi ta đã là Trận Linh ngũ phẩm, hai mươi ba tuổi ta cũng có thể vô địch thiên hạ. Các ngươi nhìn Tô Thi là được rồi"
Chu Ngưng Nguyệt tỏ vẻ vô tội nói.
Tô Thi đối mặt với ánh mắt chất vấn của một đám người, nàng điều chỉnh tóc mái rồi nói một cách rất tự tin:
"Ta đẹp"
Hoa Thanh Tuyết:
"..."
Chu Tự thấy họ cũng chẳng còn gì để nói nữa, đành lấy loại trái cây màu đen ra rồi nói:
"Sắp ăn trưa xong rồi, mời các ngươi ăn trái cây.
"Đây chính là quả thần của thần thụ Tai Ách Tử Thần à?"
Hình Ngọ cầm trái cây lên rồi hỏi:
"Ăn ngon không?"
"Không tồi, đây là lần đầu tiên ta ăn thần quả. Các ngươi lấy đâu ra mà nhiều vậy?"
Hoa Thanh Tuyết ăn trái cây rồi nói.
"Hái nguyên cả cây đó"
Chu Tự nói.
"Thần minh không ngăn cản à?"
"Có chứ, nhưng sau đó hắn không còn nữa"
Hoa Thanh Tuyết và Đạo Chân Nhất liếc nhìn nhau.
Rõ ràng họ đều là cường giả tuyệt thế.
Nhưng không biết vì sao, sau khi trở về lại biến thành kẻ yếu.
Tu chân giới này thay đổi quá nhiều rồi.
Họ vẫn nên quay về tiếp tục ẩn cư thì hơn. "Thần...thần quả ư?"
Đông Phương Cảnh và Hạ Nguyệt liếc nhìn nhau.
Trong đôi mắt họ lộ ra sự rung động không gì sánh kịp.
Vậy mà họ lại xem thần quả như trái cây bình thường?
Hơn nữa Chu Tự luôn nói nếu còn muốn ăn thì cứ tìm hắn, họ lại còn ghét bỏ vẻ ngoài trái cây này quá xấu, không cần.
Nhưng...đây là thần quả...
Họ đã bỏ lỡ mấy tỷ rồi?
Sao trên đời này lại có những người ngu ngốc như họ chứ?
Rõ ràng Chu Tự đã nhắc nhở rằng ăn nó có lợi cho tu vi.
Khi đó họ còn cảm thấy rằng những người này cho rằng loại trái cây kia là thần quả hay sao?
Hóa ra chỉ có mình họ là kẻ ngốc, đây thật sự là thần quả.
Cơ duyên vô thượng ở ngay trước mặt họ, họ lại làm như không thấy, đứng xa mà trông.
Trong lúc nhất thời họ tiếc tới mức muốn hộc máu.
Lúc này, bốn bóng người đột nhiên xuất hiện.
Người tới chính là bọn người Thanh Long đưa đồ ăn.
"Vì sao các ngươi cũng ở đây?"
Thanh Long nhìn mấy người Hình Ngọ, cất tiếng chất vấn. "Tiểu Bạch Mao? Còn có cả Hồng Mao"
Hoa Thanh Tuyết kinh ngạc thốt lên. "Nắm đấm mềm Chu Tước mở miệng nói.
"Ta đã lập gia đình rồi, ngươi vẫn chưa ai thèm rước Hoa Thanh Tuyết đắc ý nói.
Mọi người:
"..."
Mưa bom giáng xuống.
Vì tất cả mọi người đều độc thân.
"Các ngươi sao lại ở đây?"
Hoa Thanh Tuyết hỏi.
"Ta tới giao đồ ăn Thanh Long đáp.
Sau đó họ đi tới bên cạnh Chu Ngưng Nguyệt, bắt đầu lấy ra từng đĩa đồ ăn một.
Hoa Thanh Tuyết đột nhiên tỉnh ngộ lại, vừa rồi Chu Ngưng Nguyệt nói tìm cha của Chu Tự đặt đồ ăn.
Cũng chính là...Đồ ăn do Ma Đạo Cự Phách làm?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nghĩ tới chuyện này, nhưng không ai nói gì.
Đều ăn ý chờ ăn cơm trưa.
Đồ ăn do Ma Đạo Cự Phách làm.
Đúng là có thể gặp nhưng không thể cầu.
Mấy người Thanh Long cũng ngồi xuống, bọn họ lại có thể ăn đồ ăn do môn chủ làm rồi.
"Đúng rồi.
Đột nhiên Thanh Long nói:
"Nếu mọi người đều đông đủ, lát nữa có muốn tới nhà Tiểu Mệnh không? Nghe nói nhà của hắn rộng lắm"
"Đi chứ.
Hình Ngọ gật đầu nói:
"Gọi cả Tai Họa đi, càng đông càng vui"
"Tiểu Mệnh là ai?"
Hoa Thanh Tuyết cảm thấy mình không biết gì cả.
Đạo Chân Nhất chỉ im lặng ăn cơm, không nói không rằng.
Mấy người này đáng sợ quá.
Mình quá yếu.
"Chính là Thần Vận Mệnh đó"
Hình Ngọ trả lời.
"Các ngươi còn chơi chung với thần minh nữa à?"
Hoa Thanh Tuyết hoảng hốt.
"Đương nhiên, bây giờ Thần Vận Mệnh đã thần phục dưới uy danh của thiếu chủ chúng ta"
Thanh Long nói.
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
[BẬC THẦY PHONG THỦY: hài hước, phong thủy, đoán mệnh, huyền nghi, linh dị...
1094 chữ