"Đúng rồi, chúng ta đã đi bao lâu rồi?"
Đột nhiên Chu Tự hỏi. "Hơn hai tháng Trí Giả nói.
Lúc này Chu Tự nghe xong thì ngẩn người.
Toi rồi.
Lý Lạc Thư cũng sững ra.
Hai người nhìn nhau, có thể nhận ra sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
Thất nghiệp rồi.
Bỏ việc hai tháng, còn được giữ lại mới lạ.
Chu Tự cảm thấy mất việc, còn chẳng ở bên cạnh Thu tỷ được.
"Xin lỗi ta phải đi rồi"
Chu Tự và Lý Lạc Thư đứng lên ngay lập tức, sau đó họ biến mất.
Về tới ngoại thành thần vực, họ lại biến mất thêm một lần nữa, trở về thành Biên Giới.
Chu Tự và Lý Lạc Thư đang ngồi dưới cây bất tử mở mắt ra cùng một lúc.
Thứ đầu tiên mà Chu Tự nhìn thấy là một nữ tử xinh đẹp, mặt mày như tranh vẽ, ánh mắt như làn nước trong, khiến Chu Tự quên đi chuyện mình thất nghiệp trong nháy mắt.
Chính là Thu Thiển.
Lúc này đang có khá nhiều người vây quanh.
Lý Lạc Thư đứng dậy đầu tiên, hắn chào mọi người rồi ngự kiếm bay đi mất.
"Ngự kiếm thuật này nhanh thật.
Tô Thi thốt lên với vẻ hoảng sợ.
"Có khi nào là vì tu vi của hắn cao không?"
Chu Ngưng Nguyệt trốn phía sau Tô Thi hỏi.
Dù thuật ngự kiếm của Lý Lạc Thư có tốt hay không thì tốc độ của hắn chắc chắn rất nhanh.
Tu vi của hắn là siêu việt phẩm cấp cơ mà.
Đa số người trong tu chân giới có dùng cả đời cũng khó mà đụng tới được.
"Đạo Tử đi vội thế làm gì vậy?"
Minh Nam Sở tò mò hỏi.
"Vì hắn đã bỏ việc hai tháng rồi"
Chu Tự nói.
"Vậy có phải Chu Tự cũng đã bỏ việc hai tháng rồi không, cái này có tính là tự ý nghỉ việc không?"
Tô Thi hỏi.
"Không tính"
Hàn Tổ chân thành đáp:
"Chỉ là nghỉ không lương mà thôi"
Nếu Chu Tự không đi làm thì họ biết làm gì bây giờ?
Lúc đầu kỳ thực tập của hai người Hạ Nguyệt đã hết rồi, lại bị họ giữ lại thực tập thêm một tháng.
Mới đỡ được đôi chút.
Nếu không ai làm việc chứ?
Đương nhiên, Hạ Nguyệt và Đông Phương Cảnh rất vui lòng làm vậy.
Nơi này khác với bên ngoài, có thể thực tập ở đây chẳng khác nào đi mạ vàng.
Sau khi hết kỳ thực tập thì đã cao hơn đồng trang lứa không biết bao nhiêu cấp.
Có thể lấy ra khoác lác cả một đời.
Về sau Chu Tự còn chưa kịp nói thêm gì đã bị Chu Ngưng Nguyệt hối thúc về nhà.
Cuối cùng nàng cũng đã được ăn cơm.
Không lâu sau, một nhà ba người rời khỏi thành Biên Giới, trở về nhà.
Trên đường đi còn tiện thể mua đồ ăn.
Sau khi trở về, Thu Thiển làm ba mặn một canh.
Cá kho tộ, sườn xào chua ngọt, thịt cháy cạnh, canh hải sâm nấu măng.
Hôm nay Chu Ngưng Nguyệt ăn hai bát cơm to trước, lúc ăn chén thứ ba mới bắt đầu nói chuyện bình thường.
"Ngươi mà còn chưa về, ta sẽ bị Thu Thiển bỏ đói đó"
"Ngày nào Nguyệt tỷ cũng ăn rất no Thu Thiển ngồi bên cạnh Chu Tự ăn từng miếng cơm nhỏ.
Dường như chẳng có vẻ là đã lâu lắm rồi nàng mới gặp lại Chu Tự.
"Ngày nào mở mắt ra cũng thấy bánh bao, ta mới tám tuổi, còn đang tuổi ăn tuổi lớn.
Chu Ngưng Nguyệt thành thật nói.
"Nguyệt tỷ muốn lớn còn cần ăn cơm à?"
Chu Tự hỏi.
"Đương nhiên rồi"
Chu Ngưng Nguyệt đáp.
Chu Tự cười ha hả.
"Đúng rồi, sau khi ngươi đánh bại tam hoàng đã đi đâu vậy?"
Đột nhiên Thu Thiển hỏi.
"Hả?"
Chu Tự nghe vậy rất thắc mắc:
"Tại sao Thu tỷ lại biết ta đã đánh bại tam hoàng chứ?"
"Không chỉ biết mà còn nhìn thấy ngươi đánh bại cơ. Hơn nữa ngươi nói câu trời biết đất biết ngươi biết ta biết, ngươi và đại ca ngươi còn nói cha ta là lão bất tử"
Chu Ngưng Nguyệt nói rất nghiêm túc.
Trong lúc nhất thời Chu Tự thẩn thờ cả ra.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Trí Giả là bảo hắn bỏ qua chuyện tam hoàng.
Hóa ra là hắn đều nhìn thấy cả. "Nguyệt tỷ, cha ngươi có nói gì không?"
Chu Tự hỏi rất nghiêm túc.
"Không, nhưng mẹ ta gọi ngươi về nhà một chuyến"
Chu Ngưng Nguyệt uống một ngụm canh rồi nói.
"Ngươi muốn về không?"
Thu Thiển có chút lo lắng.
"Không về"
Chu Tự nói với vẻ mặt dửng dưng.
"Mẹ của Nguyệt tỷ thì có liên quan gì tới ta chứ?"
Thu Thiển:
"..."
Sau đó Chu Tự lại kể về những gì mình đã trải qua.
Các nàng cũng rất kinh ngạc về lai lịch của nữ thần Trí Tuệ.
"Khách của giới ngoại, cụ thể là gì?"
Thu Thiển hỏi.
Chu Tự lại nói ra lý luận của mình.
Nhưng đã bị Chu Ngưng Nguyệt phản bác:
"Khác nhau, kết cấu không gian là như thế này...mà theo ta hiểu, phương thức thời gian là thế này...Còn sự biến hóa của thời không là thế này.."
Tóm lại Chu Ngưng Nguyệt đã nói rất nhiều, nhưng Chu Tự lại không nghe hiểu dù chỉ một câu.
Từ đó về sau hắn không dám nói về lý luận của mình nữa.
Nhất là khi Nguyệt tỷ hỏi một câu:
"Căn cứ lý luận của ngươi là gì? Dù sao cũng phải có logic chứ?"
Có mà, ta cảm thấy rất logic.
Hợp tình hợp lý.
Sau đó bọn họ lại đổi chủ đề khác, nhắc tới cánh cửa thứ bảy và tín đồ canh cửa.
"Ý ngươi là tín đồ canh cửa có thể chính là chìa khóa mở ra cánh cửa thứ bảy ư?"
Thu Thiển có hơi kinh ngạc. "Cũng có thể, ngày mai là chủ nhật đúng không? Chúng ta đi xem là biết rồi"
Chu Tự nói.
Chu Ngưng Nguyệt nghe vậy thì càng hứng thú, cuối cùng cũng có chút tiến triển.
"À đúng rồi, gửi ngươi cái này.
Chu Ngưng Nguyệt gửi cho Chu Tự một tin nhắn.
Đó là một trận pháp, sau đó nàng giải thích:
"Ta đã giải xong trận pháp đó rồi"
"Ồ, đợi lát nữa ta sẽ gửi cho đại ca ta Chu Tự đáp.
1065 chữ