Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1281: Không Để Ý




"Những trận pháp đó đều là đại ca ngươi đưa à?"

"Đúng vậy, chẳng phải trước đây ta đã nói rồi sao?"

Chu Tự hỏi.

Trong nháy mắt, Chu Ngưng Nguyệt cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vậy mà nàng vẫn luôn giúp biến thái giải trận pháp.

Đương nhiên, trận pháp là vô tội, nàng cũng không thấy khó chịu nữa.

Đợi ăn uống no say, Chu Ngưng Nguyệt bưng hai đĩa nho xanh về phòng của mình.

"Ta đi nghiên cứu không gian và thời gian một chút, trừ khi ăn bữa khuya, còn không thì các ngươi đừng làm phiền ta"

Rầm, cửa đã đóng.Chu Tự vẫn đang dọn bàn. "Nguyệt tỷ còn muốn ăn bữa khuya à?"

Chu Tự hỏi Thu Thiển đang rửa chén trong nhà bếp.

"Nàng không ăn, nàng vẫn còn bánh bao chưa ăn hết" Thu Thiển cười nói.

"Nguyệt tỷ thật sự đã ăn bánh bao hai tháng trời à?"

Chu Tự có chút kinh ngạc.

"Cũng tầm đó, thỉnh thoảng Tô Thi sẽ cho nàng ít đồ ăn vặt, tiện thể đưa đồ ăn từ ngoài vào đó"

Thu Thiển nói rất vui vẻ.

Trên mặt nàng còn hiện rõ nét cười, không biết là vì chuyện đang nhắc tới đáng để cảm thấy vui vẻ, hay là vì có người ở cạnh nên tâm trạng thoải mái hơn.

"Nguyệt tỷ không gọi điện về cho nhà chứ?"

Chu Tự hỏi.

"Có đồ ăn thì nàng sẽ không gọi"

Chu Tự không khỏi cảm khái, nếu Nguyệt tỷ thật sự tám tuổi thì đúng là một đứa bé ngoan.

Đáng tiếc nàng đã ba mươi tuổi.

Chính nàng không biết nấu ăn.

Sau này lấy chồng, nếu đối phương không biết nấu...À, đối phương cũng không cần nấu.

Đều là tu chân giả, ăn cơm làm gì chứ?

Người có thể cưới Thu tỷ cũng chẳng phải là người bình thường gì.

Cũng như sư tỷ và sư tỷ phu.

Nghe nói hai người ngày nào cũng chiến tranh lạnh, vừa bắt đầu là sẽ kéo dài rất nhiều năm. Còn ăn cơm làm gì?

Lãng phí thời gian chiến tranh lạnh, ảnh hưởng hiệu quả.

Đợi tới khi dọn dẹp xong, Chu Tự và Thu Thiển ngồi nghỉ trên ghế sô pha.

Hai người liếc nhìn nhau, lại nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ tối.

Nhưng trời đã tối rồi.

"Trời khá tối rồi nhỉ"

Chu Tự nói.

Sau đó hắn đứng dậy:

"Thu tỷ buồn ngủ chưa?"

Còn chưa đợi Thu Thiển trả lời, hắn đã kéo tay nàng rồi đi về phía phòng ngủ.

Thu Thiển không nói gì, chỉ im lặng đi theo.

Đợi vào phòng, hai người họ...

Đêm đã khuya, lúc này Thu Thiển rúc người trong chăn, nàng nhìn lên trần nhà.

Ánh trăng bên ngoài xuyên qua tấm rèm chiếu xuống sàn nhà.

"Ngươi lại thăng cấp rồi, có phải là việc sinh con sẽ càng khó khăn hơn không?"

Đột nhiên Thu Thiển hỏi.

"Không thể nào"

Chu Tự nói rất nghiêm túc:

"Ta mới Trận Linh ngũ phẩm.

Thu Thiển nghiêng đầu nhìn người bên gối:

"Vậy sao bụng ta mãi không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ là dáng người của ta không đủ tốt, không đủ để ngươi nỗ lực cày cấy à?"

"Để ta kiểm tra xem?"

Chu Tự hỏi với vẻ thăm dò.

"Ồ?"

Thu Thiển cười nói:

"Chỉ kiểm tra thôi à? Có muốn để lại thứ gì không?"

Chu Tự cảm thấy câu nói này rất quen thuộc, lần trước Thu Thiển cũng nói vậy.

Nhân loại ngu xuẩn, ta thân là cuối đại đạo há có thể vấp ngã hai lần ở cùng một nơi?

"Có"

Chu Tự nói.

Thu Thiển mỉm cười, rồi nhấc chăn trùm lên đầu hai người.

Chu Tự:

"..."

Tình hình không đúng lắm, sao Thu tỷ không trêu đùa mình?

Rất nhanh sau đó hắn đã không kịp nghĩ gì nữa.

Sáng hôm sau, Chu Tự ngáp một hơi, cảm thấy có hơi mệt mỏi, ngủ không ngon giấc.

Thu Thiển lại rất tỉnh táo.

Ăn sáng xong, họ đi tới thành Biên Giới.

Vừa đến đã gặp tín đồ canh cửa.

"Ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ"

Chu Tự không nói vòng vo.

Chỉ là tín đồ canh cửa ngồi xổm trong góc hẻo lánh, không trả lời.

"Ta muốn ngươi đi vào trong mở giúp ta một cánh cửa"

Chu Tự lại nói.

Mà đối phương vẫn không trả lời.

"Có phải nàng đã ngủ rồi không?"

Chu Tự hỏi.

Sau đó hắn đóng cửa, lại dùng sức mạnh giả vờ như mở cửa từ bên ngoài.

Tín đồ canh cửa đi tới:

"Hoan...hoan nghênh quang lâm.

Chu Tự gật đầu:

"Xem ra không ngủ gật"

Thu Thiển:

"..."

"Nàng không trả lời thì phải làm gì bây giờ?"

Chu Tự hỏi.

Thu Thiển suy nghĩ một lát, nàng lấy trái cây ra đưa cho tín đồ canh cửa.

"Tặng ngươi"

Tín đồ canh cửa nhìn Thu Thiển một lúc lâu, sau đó đưa tay lấy trái cây rồi quay về góc xó tiếp tục ngồi.

"Có thể vào trong với chúng ta không? Chỉ là đóng mở cửa mà thôi"

Thu Thiển nói.

"Được, được"

Tín đồ canh cửa gật đầu.

Chu Tự:

"..."

Vừa rồi do nàng không nghe thấy, hay do mình không cho nàng đồ ăn?

Chu Tự suy nghĩ lúc lâu, nhưng chỉ nghĩ thôi thì không thấy được đáp án. Cách tốt nhất là thử lại lần nữa.

"Sao nàng không đi?"

Chu Tự nghe được tín đồ canh cửa đồng ý, nhưng hắn không thấy nàng đứng dậy.

"Đang ăn trái cây.

Thu Thiền đáp.

Chu Tự:

"..."

Chu Tự đợi một lúc lâu vẫn không thấy đối phương động đậy.

Chỉ là rất nhanh sau đó, tín đồ canh cửa biến mất ngay tại chỗ.

Chu Tự kinh ngạc, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Sau đó hắn gặp nàng ở một góc xó xỉnh trong thành, rồi nàng lại biến mất thêm lần nữa tiến vào trong, mà nơi nàng xuất hiện vẫn là một góc xó xỉnh.

Chu Tự sững người, nàng có năng lực lợi hại như thế nhưng sao lần nào đi cũng vào góc xó?

Không vào góc xó là không được à?

1180 chữ