Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1282: Kẹt Rồi




"Rõ ràng nàng không có tu vi, vì sao nàng có thể sử dụng năng lực không gian chứ?"

Chu Ngưng Nguyệt không hiểu được, nàng hỏi.

"Sao Nguyệt tỷ không hỏi vì sao nàng có thể sống được nhiều năm như thế?"

Chu Tự hỏi ngược lại.

"Đuổi theo"

Thu Thiển vội vàng nói.

Ba người vội vã đi vào trong, tốc độ của đối phương rất nhanh, chỉ chớp mắt vài cái đã đi vào trong rồi.

Nhưng dường như nàng không biết đường.

Chu Tự nhìn về phía Chu Ngưng Nguyệt trong vô thức.

"Nhìn ta làm gì? Ngươi tưởng một tiểu nữ hài tám tuổi như ta mà còn lạc đường à?"

Chu Ngưng Nguyệt tỏ vẻ chất vấn.

"Đúng, Nguyệt tỷ ba mươi tuổi"

Chu Tự cười nói.

"Vậy Nguyệt tỷ dẫn đường đi.

Sau đó Chu Ngưng Nguyệt thật sự nghe theo.

Một tiếng sau.

"Nguyệt tỷ, hay là để ta dẫn đường nhé?"

Chu Tự hỏi.

"Cũng không phải ta không biết đường"

Chu Ngưng Nguyệt nói rất chân thành.

Lại một tiếng sau.

Chu Tự hoang mang, hắn sẽ không bao giờ để Nguyệt tỷ dẫn đường nữa.

Lại một tiếng sau, cuối cùng họ cũng tới nơi.

"Ngươi xem, ta đã nói ta biết đường mà"

Chu Ngưng Nguyệt ăn táo, nàng nói bằng giọng đắc ý.

Chu Tự:

"..."

Đi lòng vòng ba tiếng đồng hồ.

Tám giờ sáng đi, bây giờ có thể ăn cơm trưa luôn rồi.

Thu Thiển che miệng cười, nàng cảm thấy có Chu Tự ở nhà náo nhiệt hơn nhiều.

Sau đó họ đi vào, mà tín đồ canh cửa cũng men theo những góc xó đi vào đây.

Chỉ một lát, họ đã đi tới trước cánh cửa thứ bảy.

Ba vị cẩu trưởng lão cũng đang ở đây.

Hầu Trầm và Đại Địa Thần Khuyển lại đi ra ngoài tìm đồ.

Nơi này thông với bốn phía, có rất nhiều thứ.

Lần trước tìm được tế đàn của Nữ thần Đại Địa mãi không thấy phản ứng. Họ còn đang suy nghĩ nên khởi động như thế nào, kiếm chút việc mà làm.

Chu Tự cảm thấy những người này nghĩ hắn rất nhàn rỗi.

Nhưng hai tháng cứ lang thang như vậy, đúng là có chút nhàn rỗi.

Cũng nên tìm chút việc để làm.

"Nói mới nhớ, ta nghe nói muội muội của Hầu Trầm tới làm nội gián, sao ta chưa thấy bao giờ?"

Chu Tự tò mò hỏi.

"Đúng lúc chỗ nàng làm tổ chức sự kiện, nàng xin nghỉ hai ngày.

Thu Thiển giải thích.

"Nội gián này không đủ kinh nghiệm, nàng chỉ đang làm thêm thôi đúng không?"

Chu Tự lắc đầu thở dài.

Nội gián thời đại này có chuyện gì vậy?

Chẳng biết làm việc nghiêm túc là gì, như thế này thì làm sao bồi dưỡng họ chứ?

Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lúc này tín đồ canh cửa đã đi tới trước cánh cửa kia.

Chu Tự quan sát một lát, phát hiện cánh cửa này như được kích hoạt.

Quả nhiên, sáu cánh cửa khác vẫn rất quan trọng.

Vừa nhìn đã biết muốn mở cánh cửa thứ bảy là phải mở hết sáu cánh cửa còn lại.

Bây giờ chỉ còn thiếu Cánh Tay Toàn Năng nữa thôi.

Con Mắt Toàn Tri vẫn luôn nằm trong tay hắn, chỉ là hắn không lấy ra sử dụng.

Một khi hắn sử dụng, nữ thần Hắc Dạ sẽ không thể nào ngăn cản được.

"Đi đẩy cửa xem sao"

Thu Thiển mở miệng nói.

Tín đồ canh cửa đứng dậy nhìn cánh cửa trước mặt, nàng nắm chặt tay lại rồi đặt lên đó.

Chu Tự nhìn rất chăm chú, những người khác cũng vậy.

Họ đang đợi, xem đối phương có thể mở được cánh cửa này hay không. Nếu đối phương mở được thì họ có thể biết phía sau cánh cửa này đến cùng có thứ gì.

Ken két!

Tín đồ canh cửa dùng lực, cánh cửa phát ra tiếng ma sát chói tai, vậy mà thật sự có thể mở ra.

Chu Tự nhìn cánh cửa, hắn không ngờ rằng chìa khóa mở cửa vẫn luôn nằm trong tay mình.

Ẩm ầm!

Tiếng động to lớn vang lên.

Cánh cửa để lộ một khe hở.

Lúc này tín đồ canh cửa dừng lại.

Đám người Chu Tự thắc mắc. "Ket...ket rồi."

Tín đồ canh cửa nhỏ giọng nói. Kẹt rồi à?

Chu Tự tò mò, vì sao lại bị kẹt?

Hắn đi tới trước cửa rồi dùng sức đẩy vào, phát hiện hoàn toàn không thể mở ra. Nhìn lén qua khe hở cũng không tìm ra bất cứ thứ gì.

Vì sao lại vậy?

"Để ta thử xem sao?"

Thu Thiển đi tới nói.

Chu Tự lùi sang một bên, nhìn Thu tỷ mở cửa.

Nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.

Cửa đã mở rồi, nhưng chỉ mở một khe hở.

Không thể nào nhìn trộm tình hình bên trong.

"Thu Thiển, ngươi có nghe được gì không?"

Chu Ngưng Nguyệt hỏi.

Thu Thiển nhắm mắt lắng nghe, phát hiện không có bất cứ tiếng động gì.

"Có lẽ người nói đang nghỉ ngơi"

Chu Tự nhắc nhở.

"Vì sao lại thế?"

Chu Ngưng Nguyệt hỏi.

"Theo lẽ thường thì người nói chuyện này rất có thể là một hậu chiêu khác của Nữ thần Đại Địa. Mà chắc chắn lúc Nữ thần Đại Địa tỉnh dậy mới có thể truyền ra tiếng động, những lúc khác nàng đang ngủ. Dù sao nàng là sinh vật sống bình thường, chứ không phải quái vật chỉ biết nói mớ, vậy nên đợi nàng ngủ dậy mới có thể truyền giọng nói ra ngoài.

Chu Tự giải thích.

Chu Ngưng Nguyệt gật đầu, nàng cảm thấy Chu Tự nói rất có lý.

Sau đó nàng lại nói:

"Nhưng cửa đã mở, chúng ta có thể đi vào hỏi Nữ thần Đại Địa xem sao. Nếu cả hai đều là hậu chiêu của nàng thì chắc chắn sẽ có chút cảm ứng với nhau.

Mấy người Chu Tự gật đầu đồng ý.

Sau khi thấy tín đồ canh cửa rời khỏi đây, ba người Chu Tự lại đi vào cánh cửa Đại Địa.

Vừa đi vào họ đã thấy Nữ thần Đại Địa đứng dưới tàng cây, không hề ngủ.

"Ta cảm nhận được một khí tức rất kỳ quái"

Nữ thần Đại Địa quay đầu nhìn mấy người Thu Thiển rồi nói:

"Dường như là khí tức của chủ nhân ta, nhưng lại chắc chắn không phải chủ nhân. Cũng có nghĩa là hậu chiêu mà chủ nhân ta để lại cho ta đang ở gần đây. Nếu như có thể dung hòa, ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say thêm một lần nữa, giữ lại dùng trong lúc nguy cấp nhất.

"Xem ra thật sự là Nữ thần Đại Địa Chu Tự nói.

"Các ngươi đã làm gì?"

Nữ thần Đại Địa thắc mắc.

1146 chữ