Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1287: Chuyện Không Liên Quan




"Thu tỷ, chúng ta tìm cơ hội trùm bao tải Tam lão bản đi"

Chu Tự nhỏ giọng nói với Thu Thiển.

"Sau đó thì sao?"

Thu Thiển nâng má hỏi lại.

"Đương nhiên là để Tam lão bản biết được giang hồ hiểm ác rồi, tu chân giới cũng vậy thôi"

Chu Tự nói rất hung ác.

"Không thực tế lắm, theo lẽ thường thì sau đó ta lại trở về tình trạng phòng không gối chiếc. May mắn hơn thì có thể ăn tết với ngươi trong bệnh viện Thu Thiển đáp.

Chu Tự không quá quan tâm, còn bốn năm tháng nữa mới ăn tết.

Vết thương của hắn sẽ không nặng tới mức đó đâu.

Cho rằng công lực ngàn năm để trưng cho đẹp chắc?

Chu Tự nhìn thấy mấy người trong nhóm nhắn rất nhiều, hắn cũng không muốn để ý đến bọn họ.

Một lát sau, họ xuống xe rồi đi thẳng về nhà.

Mặt trời đã lặn nhưng mặt trời đỏ to bằng nắm đấm vẫn ở đó.

Chiếu rọi đất trời như ánh trăng.

Về tới nhà, Chu Tự đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Chu Ngưng Nguyệt cũng ngửi thấy, cả người nàng hưng phấn hơn hẳn.

Nàng chạy vào.

"Cha, mẹ, ta về rồi"

"Có ta nữa đại di "Tiểu Nguyệt, tiểu Thi Liễu Nam Tư đi từ trong ra, còn bưng thêm một đĩa chân giò hấp muối:

"Đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm "Vâng thưa mẹ"

Chu Ngưng Nguyệt vội vàng đi rửa tay.

"Me."

Thu Thiển cũng cất lời.

"Ừ, rửa tay ăn cơm"

Liễu Nam Tư cười đáp.

"Mẹ có cần ta giúp không?"

Chu Tự cười hỏi.

"Không cần, ngươi dẫn Thu Thiển đi rửa tay rồi ra ăn cơm, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Nhị thúc của ngươi cũng sắp đến rồi"

Liễu Nam Tư nói rất nhẹ nhàng.

Chu Tự nhìn mẹ mình thái độ tốt như vậy thì cảm thấy không quá bình thường.

Không nên như vậy mới đúng.

Như thế Chu Tự không quen, hắn luôn cảm thấy sắp có nguy hiểm xảy xa.

Như là yên tĩnh trước cơn bão.

"Cha ta đâu?"

"Đang mài dao ở sau nhà"

Liễu Nam Tư cười nói.

Chu Tự nghe vậy thì xụ mặt xuống.

Sao lúc nào lão cha cũng đang mài dao vậy?

"Ồ, về rồi à? Ngồi vào đi"

Chu Nhiên đi từ phía sau tới nhìn Chu Tự rồi bình thản nói.

"Cha."

Thu Thiển vội vàng cất lời.

Chu Nhiên gật đầu nói:

"Ừ, các ngươi ăn trước đi"

Hắn nói rồi quay về phòng bếp cất dao đi.

"Tại sao ta lại cảm thấy câu chuyện có chút kinh dị?"

Chu Tự đụng đụng vào tay Thu Thiển.

Nàng cũng thấy vậy, nhưng trước mắt vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra.

Cho dù có vấn đề cũng không nhằm vào nàng.

Chỉ có mình Chu Tự xui xẻo.

Trong lúc ăn cơm, mấy người Chu Tự ngồi quanh bàn ăn, nhị thúc và nhị thẩm cũng tới.

Chu Ngưng Nguyệt thì đang cắm cúi ăn.

Chu Tự tò mò hỏi:

"Nhị thúc, ngươi thấy được dư huy quyền hành trên bầu trời không?"

"Ta thấy"

Tô Trần đang ăn cơm, không khỏi than thở:

"Tay nghề của cha ngươi tốt thật, ta cảm thấy hắn đừng làm Ma Đạo Cự Phách gì nữa, nên thoái vị cho ngươi rồi"

"Không giống người nào đó, còn chẳng có người để thoái vị.

Chu Nhiên cười lạnh rồi nói.

Tô Trần cười ha hả rồi trả lời câu hỏi của Chu Tự:

"Không phải các ngươi đã đi tới dư huy quyền hành rồi à, khi đó sẽ xuất hiện. Bây giờ nó xuất hiện lại lần nữa mà thôi. Chẳng là gì cả"

"Nhưng lần này khác, là dấu hiệu của việc chư thần trở về"

Chu Tự nói.

"Chư thần trở về ư?"

Tô Trần rất kinh ngạc:

"Ta còn tưởng rằng họ muốn chuẩn bị thêm một khoảng thời gian nữa, nào ngờ lại gấp gáp như thế"

"Vốn dĩ không gấp đâu, nhưng có người tát họ một bạt tai nên họ phải gấp gáp thôi"

Chu Tự:

"..."

Lần này lại tại ta à?

Chu Tự phát hiện một chuyện, dường như hắn càng mạnh thì chư thần trở về càng nhanh.

Chu Tự cảm thấy giữa mình và những người này có một khoảng cách thế hệ khó mà vượt qua được.

Ngẫm lại thì cũng có lý, dù sao họ cũng là sản phẩm của thời đại trước.

Không theo kịp thời đại hiện tại cũng đúng thôi.

Nhưng những gì nên nói vẫn phải nói cho rõ ràng.

"Nghe nói mấy người tam hoàng và Thần Quang Minh trở về có thể sẽ tiến thêm một bước"

Chu Tự nói xong thì nhìn nhị thúc, muốn xem phản ứng của hắn là gì.

Tô Trần ăn thịt cháy cạnh, bình thản đáp:

"Đừng nhìn ta, ta thì có cách gì chứ? Ta có nói thì họ cũng không nghe. Ngươi nên hỏi cha ngươi, cha ngươi là Ma Đạo Cự Phách, thân phận địa vị cao.

Chu Tự quay đầu nhìn về phía cha mình.

Nhưng hắn sầm mặt, cúi đầu ăn cơm, không hề có chút hứng thú muốn nói chuyện gì cả.

Khoảng cách thế hệ này quá lớn rồi.

Đang nói chuyện quan trọng mà, người này chỉ biết ăn thôi.

Nhưng dáng vẻ này của họ khiến Chu Tự có chút bận tâm. Những người này tỏ vẻ như chuyện không liên quan đến mình nên không quan tâm, khiến Chu Tự lo lắng rằng mọi chuyện không đúng như kế hoạch.

Theo lý thuyết thì chư thần trở về là chuyện của ba vị này.

Thái độ không quan tâm này...đừng nói là muốn đem con bỏ chợ nhé?

"Có một chuyện phải làm rõ trước, chư thần trở về không liên quan gì tới ta, muốn đánh thế nào cũng là chuyện của các ngươi. Ta chỉ là một kẻ mới vào nghề, chỉ có thể reo hò cổ vũ cho các ngươi thôi"

Chu Tự thành thật đáp.

Tô Trần cầm một con tôm, ngẩng đầu nói theo:

"Chuyện này ta có kinh nghiệm"

Nàng nói xong lại tiếp tục lột tôm cho Nguyệt tỷ.

Chu Tự không còn gì để nói, hắn cảm thấy Nguyệt tỷ chính là bị những người này chiều hư.

Lúc ở nhà, có tôm thì nàng cũng tự lột, hơn nữa còn lột rất nhanh.

"Ăn cơm đi, ngươi nói nhiều như thế làm gì?"

Chu Nhiên trầm giọng nói.

Chu Tự lẩm bẩm vài câu, nhưng không nói gì cả. "Cho ngươi"

Thu Thiển đưa cho hắn một con tôm.

Chu Tự cắn một miếng.

Những người này còn chẳng thèm để ý, mình để ý nhiều như vậy làm gì?

1138 chữ