"Nói mới nhớ Lạc Thư cũng ở Thanh Thành, sao không đi cùng các ngươi?"
Liễu Nam Tư hỏi.
Chu Tự không nói gì.
"Ta đang hỏi ngươi đó"
Liễu Nam Tư nói với Chu Tự.
"Cha ta nói ăn cơm đi, nói nhiều như vậy làm gì"
Chu Tự đáp.
Chu Nhiên:
"..."
Bữa cơm này kết thúc trong sự mạnh miệng của Chu Tự.
Chu Ngưng Nguyệt ăn rất no.
Thu Thiển cũng chỉ có thể im lặng ăn cơm, sau đó nhìn Chu Tự ngồi kia mạnh miệng.
Tu chân giới hiện tại cũng chỉ có mình Chu Tự mới có thể nói qua nói lại với Ma Đạo Cự Phách như thế, khiến đối phương không nói nên lời.
Chỉ là có chút tốn mạng sống.
Tối đó, Chu Tự phát hiện mấy người trong nhà lại ăn đồ nướng trên tầng.
Lần này hắn đã thông minh hơn, uống nước ngọt không uống rượu.
Nhưng vẫn bị ép uống bia, cũng may không uống trúng rượu giả, nếu không phải sáng mai mới tỉnh lại được.
Mọi người ăn đồ nướng tới gần mười hai giờ mới kết thúc.
Sau đó ai nấy đều về phòng mình ngủ.
Tô Thị và Chu Ngưng Nguyệt ở chung phòng.
Những người khác cũng chẳng còn gì để nói.
Chu Tự nằm xuống, nhìn lên trần nhà rồi nói: "Ta cảm thấy hôm nay có chút tĩnh lặng. Thu Thiển chui vào lòng Chu Tự, nàng cười nói: "Đâu có, ta cảm thấy ngươi cứ chọc giận cha mẹ ngươi."
"Không hề, điều rất bình thường, nếu chọc giận mẹ ta thì nàng sẽ nói chuyện bằng giọng rất lớn, sau đó là ra tay đánh ta Chu Tự nói.
"Vậy cha thì sao?"
Thu Thiển hỏi tiếp.
"Hắn không đánh ta, từ nhỏ tới lớn chưa một lần đánh ta. Đương nhiên từ lớp hai trở đi, ta chăm chỉ lại học giỏi, họ không có lý do để ra tay đánh ta Chu Tự cười nói.
"Ngươi chưa từng bị đánh à?"
Thu Thiển tỏ vẻ rất bất ngờ.
Chu Tự đặt tay lên eo Thu tỷ, nghịch váy ngủ bằng lụa của nàng rồi nói:
"Cũng không phải, lúc mẹ ta tức giận, thấy chuyện gì không vừa mắt sẽ mắng hai câu, ta không biểu hiện tốt sẽ bị đánh. Nếu lúc đó cha ta đang uống rượu cũng sẽ tự giác cất rượu đi, sau đó lau nhà, giặt đồ. Chỉ là mẹ ta không tìm được lý do sẽ sáng tạo ra lý do. Sau đó hai người họ sẽ cãi nhau "Cha mẹ cũng cãi nhau sao?"
Thu Thiển kinh ngạc thốt lên.
Đây là điều nàng không hề ngờ được.
Họ không giống với người sẽ cãi nhau.
"Đương nhiên, làm gì có cặp vợ chồng nào không cãi nhau chứ?" Chu Tự thắc mắc.
Thu Thiển nằm sấp trên người Chu Tự:
"Không phải chúng ta chưa từng cãi nhau sao?"
Đúng là không có, nhưng sẽ bị hạ độc.
Chu Tự thầm nghĩ trong lòng.
"Có phải ngươi đang suy nghĩ chuyện gì quá đáng đúng không?"
Thu Thiển mỉm cười hỏi.
"Không có, chúng ta vẫn nên đi ngủ thì hơn"
Chu Tự đặt tay lên eo Chu Tự, rồi trở mình lại. Thu Thiển thốt lên:
"Nhớ khóa cửa "Khóa rồi"
Chu Tự cười nói.
Hắn khóa lại từ lâu rồi.
"Nhẹ thôi.
Thu Thiển nói nhỏ.
Nếu bị người khác nghe được tiếng động thì nàng không biết chui vào đâu để trốn.
"Được thôi"
Chu Tự gật đầu.
Lúc hắn đang định hành sự thì Thu Thiển lại nói.
"Tóc...tóc...ngươi đè tóc ta"
Chu Tự chỉ có thể vuốt tóc Thu tỷ lên trước.
"Thu tỷ, hay ngươi cắt tóc ngắn xem Chu Tự hỏi.
"Được thôi, dù sao cũng chỉ là ngươi xem, ta không nhìn được. Ví dụ như có muốn để lại chút màu đỏ trên người ta không, ngươi thích nhìn là được. Ai bảo cơ thể ta là của ngươi chứ Thu Thiển cười nói.
"Hôm sau đổi thành tóc ngắn xem, bây giờ thì đừng thay đổi"
Chu Tự cười nói.
Bây giờ hắn vẫn muốn nhìn Thu tỷ tóc dài hơn.
Tóc ngắn nhìn không quen.
Khoảng hai giờ sáng.
Trên mặt biển, một vị nữ tử áo đen đi dưới ánh trăng.
Cái bóng trên mặt biển bắt đầu có ánh sáng hiện ra, sau đó một bóng người nở rộ quang mang xuất hiện.
"Các ngươi sắp trở về rồi à?"
Nữ thần Hắc Dạ hỏi.
"Ngươi biết rõ còn hỏi" Thần Quang Minh cười nói.
"Đây chẳng phải là điều ngươi mong muốn sao? Ta muốn biết đến cùng ngươi có thấy sự thất bại của tam hoàng hay không "Không."
Nữ thần Hắc Dạ lắc đầu.
"Không thấy, hay là quyền hành không đủ?"
Thần Quang Minh hỏi.
Nữ thần Hắc Dạ im lặng một lát rồi nói:
"Ta không thể thấy rõ chuyện của họ, nhưng có thể biết đại khái kết quả"
"Xem ra họ vẫn quá nguy hiểm, cũng may đã chuẩn bị xong xuôi"
Thần Quang Minh nhìn qua nữ thần Hắc Dạ rồi nói:
"Vậy ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ngươi lấy được sách rồi à?"
Nữ thần Hắc Dạ hỏi.
Lúc này một quyển sách xuất hiện trong tay Thần Quang Minh:
"Ngươi nhìn qua là biết thật hay giả, ngươi cũng biết nó có hoàn chỉnh hay không "Trong ba ngày, ta có thể lấy được Cánh Tay Toàn Năng"
Nữ thần Hắc Dạ cũng không nói nhảm.
"Được, ba ngày sau chúng ta giao dịch.
Thần Quang Minh nói. "Ngươi muốn đưa Cánh Tay Toàn Năng đi à?"
Nữ thần Hắc Dạ hỏi.
"Ngươi có cách vào thành Biên Giới, chẳng lẽ ta không có ư?"
Thần Quang Minh cười rất thần bí:
"Ba ngày sau giao dịch. Hắn nói rồi biến mất ngay tại chỗ. Nữ thần Hắc Dạ đứng trên mặt biển một lúc lâu mới di chuyển.
Lần này cái bóng trong nước lại xuất hiện thay đổi một lần nữa.
Đó là một bãi cỏ, ở giữa có một cây trí tuệ đã trụi lủi.
"Chư thần sắp về, xem ra giao dịch của các ngươi sắp hoàn thành.
Trí Giả uống trà, nói:
"Những gì tiền bối yêu cầu ta đã tìm được gần hết rồi, hiện tại còn thiếu ba thứ. Một thứ ta có thể tìm được, nhưng hai món cuối cùng một ở trong tay Lý Lạc Thư, một trong tay Chu Tự Nữ thần Hắc Dạ nói.
"Được rồi, hai thứ kia ta tự tay lấy được, ngươi cứ đưa bảy món còn lại cho ta là đủ"
Trí Giả bình tĩnh đáp.
1103 chữ