“Ta là ai? Tên á?”
Chu Tự hơi kinh ngạc.
Thời đại diệt quái cũng cần phải báo tên đến rồi à?
Nhưng mà báo tên thì không phù hợp lắm, hay là đổi sang cái khác đi.
Sau đó hắn bèn nghĩ tới, mở miệng nói:
"Thánh Tử Ma Đạo."
Hả?
Ngay khi câu nói Chu Tự vừa dứt, Viên Chấp cùng một số người có linh trí đều sững sờ.
Ngay sau đó là tiếng cười phá lên.
"Thánh Tử Ma Đạo? Là cái loại như ngươi sao? Sao ngươi không tự nhận mình là Đạo Tông Đạo Tử? Như thế có khi chúng ta còn kiêng kị một chút."
Chu Tự:
"...."
Bị dã quái cười nhạo rồi.
Sau đó hắn huy động Phá Thiên Chiến Kích định dùng tuyệt kỹ thành danh của hắn...
Ơ?
Đột nhiên Chu Tự phát hiện ra bản thân chưa từng học kỹ thuật bắn súng.
Trước kia hắn cảm thấy cầm trượng kiếm đi khắp thiên hạ có vẻ đẹp trai, nên đều học kiếm pháp.
Nên không hề học kỹ năng bắn súng.
“Vậy để ta tới lĩnh giáo thực lực của Thánh Tử Ma Đạo một chút nào.”
Đoạ Thi cầm trường đao khi trước tới gần Chu Tự.
Không thấy sử dụng pháp thuật gì, xem ra cũng không phải quá am hiểu, nhưng mà dường như đao của đối phương có uy lực rất lớn.
Không hề do dự, Chu Tự cầm thương lên mà chiến.
Keng…Ầm…Oanh!
Chu Tự không chắc chắn đọ sức cùng đối phương, nhưng không biết vì sao đánh rất tốn sức, rất vất vả.
Dường như hoàn toàn không động đến được đối phương, cứ như đánh vào nệm bông vậy.
Chẳng có chút cảm giác nào.
Ngay khi Chu Tự đang cảm thấy khó chịu, đao của đối phương đỡ lên Phương thiên kích, sau đó kéo xuống tay hắn.
Dưới tình huống khẩn cấp, hắn chỉ đành buông tay rồi lùi về sau.
Bang….Ầm!
Phá Thiên Chiến Kích phát ra tia lửa đỏ sậm bị hất tung ra ngoài, rơi rầm rầm xuống đất.
Chu Tự:
"..."
"Ai nha, đệ đệ ta à."
Chu Ngưng Nguyệt đang ngồi vắt vẻo trên cây ăn nho xanh ở thành nam một tay che mặt, có chút không dám nhìn thẳng.
“Dùng pháp bảo lợi hại như vậy mà cứ như cầm gậy gộc, đúng là phí của giời. Còn đánh thế nào được?”
Chu Ngưng Nguyệt thấy có chút kỳ quái, thực lực như vậy thì xem ra không tồi, nhưng quá bình thường.
Cảm giác chẳng có gì.
Chẳng nhẽ là cậy mạnh sao?
Đặc hiệu của hoả diễm thông thường, pháp bảo không tồi, lực lượng cũng không tệ, không có pháp thuật, càng không có kỹ xảo.
Như có thiên phú cao hơn một chút, cộng thêm thần lực trời sinh.
Lúc này nàng thấy đối diện như đang cười cợt, cũng không biết họ đang nói gì.
Nàng vẫn chưa kết nối được.
“Sớm biết như vậy thì trước đó chuẩn bị tốt một chút, bây giờ cũng không phải ngồi đợi khổ sở. Thế nhưng hẳn là còn kéo dài.”
Nàng ăn nho xanh rồi yên tâm ngồi xem, xem xem sau đây sẽ có biến hoá thế nào.
Nhìn sơ chắc phải chiến đấu gian khổ đây.
...
"Hahaha!"
Viên Chấp cười như được mùa, hắn nhìn Chu Tự rồi nói:
“Ma Đại Thánh Tử á? Nếu Thánh Tử Ma Đạo thực sự là ngươi vậy thì đúng là bi ai. Thánh Tử mà vậy hả? Đến pháp bảo cũng không cầm chắc, còn muốn đấu với chúng ta à? Ngươi có năng lực thế sao? Mục tiêu của chúng ta là Đạo Tông Đạo Tử, nghe nói cả hai đều là cường giả đồng đẳng nổi danh cùng một thời đại, thời đại khác nhau cũng có được tiềm lực ngang nhau. Đạo Tử Kiếm Thư cường đại ta đã từng gặp rồi. Mà ngươi, Thánh Tử Ma Đạo...Là Ma Đạo hết người rồi à?”