"Để ta tìm xem, ta nhớ có thứ gì đó có thể phát tín hiệu, có lẽ có thể sử dụng nó ở đây"
Vỏ sò nhỏ được dán trên điện thoại, quả nhiên có thể dùng được.
Ngay sau đó nàng gửi ảnh qua, còn kèm theo một câu:
"Nhân cách thứ hai của ta hiện hình rồi, đẹp không? Hơn nữa ta cảm thấy ta đúng là cái gì cũng làm được, quả nhiên ta chẳng phải bình hoa"
Sau đó cả nhóm đều bùng nổ.
Chu Tự:
"Đây là ai?"
Trí giả:
"Tô Thi tiểu tiên tử?"
Chu Ngưng Nguyệt:
"Ngươi biến thân rồi?"
Thu Thiển:
"Thật sự là Tô Thi? Trông có chút không giống lắm.
Tô Thi vẻ mặt đắc ý:
"Hihi, ngợp rồi đúng không? Nhân cách thứ hai của ta đa năng lắm đấy, quả nhiên, ta chính là một thiên tài"
Chu Ngưng Nguyệt nói:
"Làm cái Hỏa Cầu Thuật xem"
Nhìn thấy tin nhắn của Nguyệt tỷ, Tô Thi không nói gì, lập tức xua tay, trong tưởng tượng của nàng, sẽ có vô số ngọn lửa ngưng tụ vì chuyện này.
Tuy nhiên...
Trống rỗng.
Tô Thị sững sờ một lúc, sau đó thử lại lần nữa, nhưng vẫn không có gì xuất hiện.
Sau khi thử thêm vài lần, nàng gửi một tin nhắn trong nhóm:
"Thực ra có biết thả Hỏa Cầu hay không cũng không ảnh hưởng gì lắm"
Chu Tự sửng sốt:
"Đã là nhân cách thứ hai rồi nhưng vẫn không biết thả hỏa cầu? Nhân cách thứ nhất của ta là có thể làm được rồi"
Tô Thi gửi sang một emoji bĩu môi, kèm theo một câu:
"Ta mặc kệ các ngươi đấy, dù sao trong số các ngươi chẳng có ai xinh đẹp bằng ta"
Nói xong, Tô Thi cất điện thoại đi.
Sau đó nàng nhìn những người bên dưới, đưa dấu ấn của Thần Thái Dương trên tay ra và nói:
"Để ta nói cho các ngươi biết một điều, ta đồng thời đại diện cho Thần Thái Dương và Nữ Thần Phi Hồng, bây giờ các ngươi cần phải tuân theo mệnh lệnh của ta"
Phút chốc, quyền hành của hồng nguyệt và Thần Thái Dương tỏa ra.
Những người bên dưới kinh ngạc không thôi, họ quỳ một gối kính cẩn nói.
"Bái kiến Thần Sứ Đám người Biệt Câu có chút kinh ngạc, không ngờ lại là đại diện của Nữ Thần Phi Hồng.
Thảo nào lại đáng sợ như vậy.
"Được rồi, tiếp theo để nàng ta giải thích cặn kẽ cho các ngươi"
Tô Thi ngay lập tức đẩy Dao Di tiên tử ra.
Để nàng còn thoải mái làm dáng.
Dao Di tiên tử:
"..."
Nàng cảm thấy như mình đã thành công rồi, hoàn toàn không cần phải làm gì cả.
Quần đảo Thiên Tiêu.
Bởi vì xung quanh có vô số cơn bão nên nơi này bị cô lập với thế giới.
Minh Nam Sở lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện không có tín hiệu.
Tiếp theo chỉ có thể dựa vào chính mình, Chu Tự nói có hỗ trợ nhưng vấn đề là không có cách nào để liên lạc kêu cứu.
Những người này không nghĩ tới việc không có tín hiệu sao?
Gọi qua tế đàn cũng vô ích, phải có tế đàn mới được, còn hắn thì không có.
"Trước tiên phải tìm hiểu xem tình hình ở đây đang như thế nào, nếu không, hấp tấp đi ra ngoài rất có thể sẽ xảy ra chuyện Minh Nam Sở nhìn quanh, định tìm một người Lạc Đan trước.
Cần cố gắng hiểu những gì đang xảy ra ở đây.
Hắn đi quanh bờ tìm kiếm một hồi, nhìn thấy một cô gái trẻ.
Khoảng mười một hoặc mười hai tuổi.
Nước da ngăm đen và ăn mặc đơn giản bằng vải thô, dường như đang giận hờn ai đó. Minh Nam Sở suy nghĩ một lúc, cảm thấy nếu tiếp xúc hấp tấp sẽ không dễ dàng được chấp nhận.
Sau khi quan sát xung quanh, hắn bắt được một con rắn, nhổ răng để chắc chắn rằng nó không độc rồi sau đó ném nó đi.
"A!"
Tiếng la hét vang lên.
Một bóng người gầy guộc chạy qua và hét lớn:
"Cha mẹ ơi, cứu ta với, có một con rắn lớn lắm"
Chạy cũng thật nhanh, Minh Nam Sở cảm khái nói.
Sau đó, hắn lập tức chạy theo, con rắn đó cũng coi như cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nó đang đuổi theo cô gái nhỏ kia.
Lúc sắp đuổi kịp, Minh Nam Sở nhảy vọt lên trước mặt đối phương, trực tiếp túm lấy con rắn, bóp một cái, nhóm lửa ngay tại đó chuẩn bị ăn tiết rắn.
"Tay nghề nấu ăn của ngươi thật tuyệt"
Minh Nam Sở xúc động nói.
"Đương nhiên rồi, ở nhà luôn là ta giúp mẹ nấu ăn đấy"
Cô gái nhỏ đắc ý nói.
"Đại ca thật sự từ bên ngoài tới sao? Nghe nói bên ngoài có Thượng đế trừng phạt, bọn ta không thể đi ra ngoài, còn người bên ngoài cũng không vào được."
"Nếu ta nói rằng ta đại diện cho Thần Phong Bạo, ngươi có tin không?"
Minh Nam Sở vừa cười vừa ăn tiết rắn.
Cô gái này tên là Nhã Mã, là con gái của một gia đình ngư dân bình thường ở quần đảo Thiên Tiêu.
Gia đình họ có năm người con, và nàng là con thứ hai.
Đại tỷ mười sáu tuổi đã lấy chồng, nàng mười hai tuổi, vài năm nữa cũng phải gả cho người ta.
Hôm nay nàng cãi nhau với gia đình, vì nàng tìm được một viên đá rất đẹp, đệ đệ nằng nặc đòi chơi, vậy là mẹ liền bảo nàng nhường cho em trai.
Nàng còn chưa kịp chơi...
Vậy nên, nàng liền chạy ra ngoài.
Khi nghe thấy chuyện này, Minh Nam Sở nhất thời không biết phải nói gì.
"Ngươi là Thần Sứ? Không giống lắm, ta nghe cha và những người khác nói rằng tất cả thần giả của các vị thần đều đi kèm với Phong Bạo, còn ngươi trông sạch sẽ hơn nhiều, vừa trắng trẻo vừa dịu dàng, còn lại thì không có gì đặc biệt. Ờm, ngươi còn rất giỏi bắt rắn nữa"
Nhã Mã nói một cách nghiêm túc.
"Có thể cho ta biết tình hình hiện tại ở đây không? Các ngươi có lẽ vẫn tin vào Thần Phong Bạo đúng không?"
Minh Nam Sở nói.
Chỉ cần hiểu rõ tình hình ở đây, hắn có thể tìm cách để tiến công chiếm đóng nơi này.
Như vậy nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành.
1129 chữ