Trên thực tế, phó bản này không dễ hành động chút nào.
Có quá nhiều thứ phải kiêng kỵ, đặc biệt là không thể sống lại.
Vậy thì chỉ có thể làm từng bước một.
"Tình hình ở đây của bọn ta?"
Nhã Mã bưng một bát canh rắn, không nỡ ăn, sau đó nhỏ giọng hỏi:
"Ta có thể mang về cho mấy đứa em của ta ăn được không?"
"Không phải ngươi vừa mới bị cướp đồ chơi sao?" Minh Nam Sở hỏi.
"Cướp đồ chơi là cướp đồ chơi, ăn là ăn, hai chuyện khác nhau mà"
Vẻ mặt của Nhã Mã rất nghiêm túc.
"Vậy được, ngươi đựng nhiều vào, phần còn lại ngươi có thể tự mình ăn"
Minh Nam Sở nói.
"Vậy thì... ta có thể mang cả nồi về được không?"
Nhã Mã nói một cách nghiêm túc.
Minh Nam Sở:
"..."
Cuối cùng, hắn vẫn gật đầu, có thể moi tin từ đối phương, mọi thứ đều xứng đáng.
"Đúng rồi, vừa rồi đại ca muốn hỏi cái gì vậy?"
Nhã Mã hỏi.
"Tình hình của các ngươi ở đây thế nào?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Chỗ này của bọn ta rất đông người, nhưng không có nhiều thức ăn, nhưng năm nào bọn ta cũng ném một ít thức ăn xuống biển để cúng thần, cầu năm tới mưa thuận gió hòa, lễ tế năm nay cũng sắp bắt đầu rồi"
Nhã Mã nói.
Minh Nam Sở có chút kinh ngạc, chỉ cần hắn tìm ra vấn đề của tế đàn, có thể trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ.
Tất nhiên, tiền đề là họ có thể bắt đầu cúng tế trong vòng ba ngày.
"Nhã Mã, Nhã Mã Một giọng nói lo lắng từ xa vọng lại.
Minh Nam Sở có thể nghe ra đó là một giọng nữ.
"Tỷ tỷ, Nhã Mã tỷ tỷ"
"Mẹ ơi, ta ở đây Nhã Mã lập tức đứng dậy vẫy tay.
Minh Nam Sở cũng không ngăn cản.
Chỉ là khi người bên kia nhìn thấy hắn thì bị dọa tới mức tái mặt.
Kéo lấy Nhã Mã và giữ khoảng cách với hắn.
"Ta chỉ tình cờ đến đây, sau đó thấy Nhã Mã bị rắn đuổi theo, nên tóm lấy con rắn và hầm nó rồi"
"Đúng vậy đấy mẹ, đại ca là người tốt, còn rắn là do ta hầm đấy"
Nhã Mã lập tức nói.
Sau đó còn định cho em trai và em gái ăn tiết canh rắn, rất ngon.
Mẹ của Nhã Mã trông khá trẻ, dáng người cũng nhỏ con, bà kéo lũ trẻ lại phía sau và nói với Minh Nam Sở:
"Ngươi muốn gì?"
Nhìn thấy vẻ sợ hãi của đối phương, Minh Nam Sở biết ngay không thích hợp để trò chuyện:
"Thôi, các ngươi trở về sớm đi, có thể đem canh rắn trở về luôn"
Cuối cùng, bọn họ cũng không lấy canh rắn, Minh Nam Sở chỉ có thể tự mình ăn.
Nhìn quanh quần đảo, hắn đang suy nghĩ xem phải làm gì, hắn không có nhiều thời gian, nhất định phải tìm được đám người chủ yếu càng sớm càng tốt.
Nếu những người này vẫn tin vào Thần Phong Bạo thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
E rằng theo sự trôi đi của thời gian, niềm tin chỉ còn lại một phần rất nhỏ, nếu là vậy thì xác xuất thành công làquá nhỏ.
Vì vậy cần phải tìm hiểu rõ ràng, nên làm như thế nào?
Tìm một người đàn ông trưởng thành và sử dụng cùng một phương pháp để tiếp cận đối phương.
Nói là làm, Minh Nam Sở bắt đầu hành động.
Gần hòn đảo, hắn nhìn thấy một người đàn ông đang đánh cá.
Sau khi tìm kiếm xung quanh một hồi, hắn quyết định bắt một con thủy quái.
Khi ném con thủy quái qua đó, hắn cảm thấy có chút không đành lòng, có phải do hắn tiếp xúc lâu ngày với Thánh Tử Ma Đạo quá không, nên mới có thể bắt nạt người ta như thế này.
"Lát nữa ta phải giúp người ta bắt thêm nhiều thức ăn, coi như đền bù"
Nhà của Nhã Mã.
Nhã Mã bĩu môi và nói:
"Đại ca thật sự là người tốt"
"Sao ngươi có thể tùy tiện ăn bất cứ thứ gì của người lạ hả?"
Mẹ Nhã Mã nói, gắp thức ăn trong nồi.
"Đại ca đã cứu ta Nhã Mã nói.
"Vậy cũng phải cảnh giác một chút, nếu hắn cố tình làm vậy thì sao? Để tiếp cận ngươi, hắn đã cố ý đẩy ngươi vào tình thế nguy hiểm, sau đó ra tay giúp đỡ, làm vậy có thể dễ dàng lấy được lòng tin nhất đấy"
Mẹ Nhã Mã dạy dỗ.
"Làm gì có người nào như vậy"
Nhã Mã không tin.
"Có hay không ngươi cũng phải đề phòng, đúng rồi, ta nghe nói phía bộ lạc Hỏa Diễm đã có Thần Sứ xuất hiện rồi, đến lúc đó có thể sẽ có những thay đổi, gần đây ngươi đừng có chạy lung tung"
Mẹ Nhã Mã dặn dò.
Nhã Mã ồ một tiếng, không nói gì thêm.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.
"Đại huynh đệ, ngươi không vào ăn là xem thường Tạp Tháp này rồi, nào, không cần khách sáo với ta. Nghe thấy giọng nói, Nhã Mã phấn khích:
"Là cha"
Mẹ Nhã Mã vẻ mặt khó hiểu, sao chồng nhà mình lại đưa người lạ về?
Nghe thì có vẻ như vừa gặp nhau.
Trong sự khó hiểu, bà dẫn theo con gái ra ngoài xem.
Cả hai người bỗng chốc đều sững sờ.
"Đại ca?"
Nhã Mã hào hứng nói.
Mẹ Nhã Mã cảm thấy có chút bất an, tại sao người này lại xuất hiện nữa?
Minh Nam Sở cũng bối rối, tại sao lại là bọn họ?
Như vậy không phải ngại lắm sao?
"Hả? Nhã Mã biết vị đại ca này sao?"
Tạp Tháp tò mò hỏi.
Hắn là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, rất mạnh mẽ cường tráng.
"Đại ca vừa cứu ta"
Nhã Mã nói ngay lập tức.
"Thật là trùng hợp? Vừa rồi đại huynh đệ này cũng cứu ta, còn giúp ta bắt được một đống đồ ăn, thật là dũng cảm"
Tạp Tháp cười nói.
"Đại ca thật sự là người tốt"
Nhã Mã cười nói.
Ở bên kia, mẹ của Nhã Mã trong lòng lo lắng.
Con gái quá giống cha nó.
Minh Nam Sở ngượng quá nên vô thức lấy điện thoại di động ra, muốn xem một lát cho bớt ngượng.
1152 chữ