Thu Thiển vung một cước, trực tiếp giẫm đạp lên đầu vị lão giả.
Lão giả:
“….”
Ngươi có thể để ta nói hết không?
….
Thu Thiển lạnh lùng nhìn đọa thi trước mắt, mặc dù đầu đã bị nàng chém rơi, nhưng rõ ràng đối phương không thèm để ý.
Dường như còn có chút bất đắc dĩ.
Là con rối.
Người đứng đằng sau không hề yếu, không tự mình đến đây, có lẽ là có chỗ kiêng kị.
Nhưng những thứ này không liên quan gì đến nàng, hiện tại những gì nàng cần làm là tìm ra điểm liên kết kia rồi cắt đứt là đủ.
Cánh tay của lão giả nhấc lên, trên tay hắn xuất hiện cái miệng tiếp tục nói với Thu Thiển:
"Thân phận của ngươi có liên quan tới Thần Minh phải không? Ngươi cũng không tìm được tung tích của Thần Minh à? Nếu ngươi muốn biết tại sao, hoặc là muốn đi tìm họ, có thể tới núi Bắc Tịch tìm ta, đến lúc đó…"
Uỳnh!
Một kiếm trực tiếp chặt đứt tay của lão giả, sau đó tường gạch bắt đầu thu nhỏ lại.
Kiếm của Thu Thiển không ngừng chém xuống.
Cuối cùng thân thể của lão giả trên mặt đất tan thành mây khói.
Lão giả:
"…"
Khả năng ngươi có bệnh.
Lúc này tại chỗ thi thể trước đó còn lại một viên đá màu đỏ.
Lần này chưa kịp chờ hắn mở miệng Thu Thiển đã vung lụa đỏ cuốn lấy viên đá.
Rắc!
Tiếng vỡ vụn giòn giã truyền ra từ bên trong lụa đỏ.
Ầm!
Viên đá bị vỡ nát, cản trở biến mất, lụa đỏ tiếp tục phất phơ tung bay, bay trở về bên người Thu Thiên, trên mặt đất còn lại một một đống bột phấn.
Đối phương:
"…"
Hiện tại là sao? Không thèm nghe người ta nói gì luôn?
"Thu Thiển."
Một bóng người từ trên không trung đáp xuống, là Nguyệt tỷ:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Không làm gì cả."
Thu Thiển tra trường kiếm vào vỏ, lụa đỏ quấn lại quanh cổ tay như vòng đeo tay.
"Mạnh tay như vậy còn nói không làm gì?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn vô số vết chém trên mặt đất.
"Cứ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt quái dị, khiến ta khó chịu, còn định mở miệng mê hoặc ta, nên ta băm hắn ra."
Thu Thiển trả lời.
"Chậc chậc, hành vi của Ma Đạo, nhưng mà Chu Tự cũng nhìn chằm chằm vào ngươi, sao không thấy ngươi chặt hắn?"
"Ánh mắt Chu Tự không kỳ quái."
"Nhìn chằm chằm chân của ngươi, thỉnh thoảng ngươi ăn mặc bó sát còn nhìn chằm chằm cái chỗ phía trên tương đối bắt mắt của ngươi, cái này không gọi là quái dị?"
"Nguyệt tỷ từng thấy hắn nhìn chằm chằm sao?"
"Không có, đoán bừa cũng biết được, Thánh Tử Ma Đạo nhìn thế nào cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì. Vậy là hắn nhìn ngươi rồi?"
"...Không có."
"Vậy thì ngươi phải xem xét lại bản thân rồi, cho này, nho này cho ngươi, xem như an ủi."
Hoa quả Nguyệt tỷ cho, chắc chắn là chua, nếu ngọt nàng sẽ không bao giờ cho người khác.
….
Chu Tự về đến nhà, tắm rửa xong, hắn suy nghĩ xem tối nay ăn cái gì.
Chắc chắn Nguyệt tỷ và Thu Thiển phải ăn khuya, có lẽ hắn nên chuẩn bị trước.
Nhưng rất nhanh hắn đã nhận được tin nhắn của Thu Thiển, nói bây giờ đang ở quán nướng, hỏi hắn muốn ăn gì.
Chu Tự:
"…"
Dù sao cũng là mình trả tiền, hắn cảm thấy phải ăn ngon một chút.
Sau đó hắn bảo muốn ăn cà tím nướng thịt băm, cùng vô số loại thịt.
Ăn đi, Nguyệt tỷ không chết no được.
Nói xong, Chu Tự ngồi một chỗ học Viễn Cổ văn.
Cái này sẽ để hắn khôi phục công lực ngàn năm, đêm nay tiêu hao nhiều quá.
Hắn phát hiện, tu chân giả thật là lợi hại, bảo vật nhiều, uy phong bản lĩnh lớn, da cũng rất dày.
Đánh cho một chưởng, còn phải lại bồi thêm một kích.
Nghĩ vậy, hắn định xem xét trạng thái của ma chủng một chút , hiện tại ma chủng vẫn đang có bảy cái vòng.
Hôm nay là thứ hai, đến thứ năm hẳn là có thể đạt tới chín cái vòng.
Khi đó hẳn là có thể thử thăng cấp lên Đấu Giả thất phẩm, không biết ma chủng có chịu được hay không.
Lần trước nứt ra đã để lại cho hắn bóng ma tâm lý.
Nhỡ không may thăng cấp mất cả ma chủng, có lẽ hắn còn phải làm lại.
Thời gian hơn một tháng, coi như uổng phí.
Còn về Linh Khí Vân Đoàn, muốn thăng cấp cần không ít thời gian, trong một tuần là không thể, tuần sau có lẽ còn có hi vọng.
Chỉ là thăng cấp bằng linh khí cần tự mình làm, hẳn là một chuyện rất phiền toái.
Học được một lát thì Thu Thiển các nàng về, sau đó hắn tổng kết chi phí cho bữa ăn khuya này, mất hơn một ngày tiền lương.
"Thu tỷ nói người kia dụ dỗ ngươi đi gặp hắn?"
Nghe Thu Thiển kể lại chuyện, Chu Tự lập tức quan tâm hỏi.
"Ta không đi đâu."
Thu Thiển ăn cà nướng, trả lời, ngừng một lát nàng nói thêm:
"Trừ khi ngươi dẫn ta đi."
Chu Tự cảm thấy Thu tỷ đúng là khiến người ta yêu thích, nhưng mà hắn vẫn hỏi sang chuyện khác:
"Nơi đối phương nói là ở đâu?"
"Hình như là núi Bắc Tịch."
Thu Thiển nghĩ nghĩ.
…
Núi Bắc Tịch, bông tuyết bay tán loạn, hoàn cảnh ác liệt linh khí mỏng manh, chính là nơi tuyệt diệt sinh mệnh.
Sâu trong núi tối đen, trên người nam nhân trung niên tản ra một loại khí tức quỷ dị.
Ánh trăng chiếu xuống, rơi trên người hắn, hắn đang hấp thu tinh hoa của ánh trăng.