Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 140: Điều Tra




Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy thân thể của hắn khuyết mất một phần máu thịt.

Giống như đọa thi nhưng lại cũng hoàn toàn không giống.

Máu thịt của hắn không bị hư thối, mà dường như đang dần dần khôi phục từng chút một lại dưới ánh trăng.

Mặc dù chậm chạp nhưng vẫn đang không ngừng thay đổi.

"Thánh Tử Ma Đạo, không ngờ tu chân giới lại có một người như vậy. Lại còn đúng lúc nhảy ra đảo loạn kế hoạch của ta. Vốn định để cho những người đó tỉnh lại, mượn họ đi đến chỗ đó báo thù, tiện thăm dò tình hình cho ta. Kiếm của Đạo Tử, ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho họ, bảo đảm sẽ không chết dễ dàng như thế. Vậy mà nửa đường lại lòi đâu ra một một tên Thánh Tử Ma Đạo."

Hầu Trầm ngước mắt nhìn lên vầng trăng:

"Từ lúc nào tu chân giới lại có thêm một Thánh Tử Ma Đạo?"

Thánh Tử Ma Đạo, nếu hắn đoán không nhầm, chỉ có một người có tư cách chỉ định.

Đó chính là chuyên gia Ma Đạo Chu Vương Tịnh Thần.

"Nhưng mà hai ba mươi năm ngắn ngủi, có thể biến hóa lớn như vậy sao?"

Hắn có chút nghi hoặc.

Thánh Nữ Ma Đạo thì hắn biết, nhưng Thánh Tử Ma Đạo thì không.

Trong mê mang, hắn cầm cái chén định bổ sung một chút huyết khí.

Trong chén là huyết dịch đỏ tươi.

Thế này có thể giúp hắn khôi phục Ma Đạo nhanh hơn, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ không cần phải tiếp tục trốn chui chốn lủi nữa.

Đúng lúc này, một lão giả từ bên ngoài đi vào, bước chân gấp rút.

"Điện hạ."

Lão giả quỳ một gối trên đất cung kính nói:

"Đã tra ra, quả thực chuyên gia Ma Đạo có một đứa con trai."

Loảng xoảng!

Nghe được câu này, cái chén trên tay Hậu Trầm rơi xuống đất vỡ tan.

Hắn như bị kinh hãi.

"Điện hạ?"

Lão giả hơi lo lắng.

"Không sao, không có việc gì."

Hậu Trầm ổn định tinh thần:

"Chúng ta vẫn chưa bại lộ, chuyên gia Ma Đạo muốn ra tay với chúng ta cũng không thể tìm thấy chúng ta. Xem ra chỉ có thể tìm một ít yêu thú hoặc là thứ gì đó trà trộn vào tòa thành kia."

"Điện hạ, nghe nói chuyên gia Ma Đạo cũng không ở trong tòa thành kia, trong thành có lẽ chỉ có Thánh Tử Ma Đạo. Nếu phái ít kẻ yếu đến đó, không phải chỉ để giúp đối phương luyện tay sao? Sẽ chỉ khiến hắn ngày càng mạnh lên, đến lúc đó sợ rằng chúng ta tự mình đến đó e là cũng đã quá muộn."

Lão giả nói.

Hậu Trầm nhìn lão giả, mở miệng hỏi:

"Tu vi của Thánh Tử Ma Đạo như thế nào?"

"Đánh thắng một tên lục phẩm, cùng độ tuổi của hắn mà nói xem như cao minh, nhưng cũng chỉ có vậy thôi."

Lão giả trả lời.

"Ngươi giết hắn cần mấy chưởng?"

"Một chưởng là đủ."

"Rất tốt, vậy ngươi đi đi."

"…"

Lão giả sửng sốt một chút, nghiêm mặt nói:

"Quyết định ban đầu của điện hạ quả thực rất anh minh, nên để một ít yêu thú, đọa thi từng bước trà trộn vào Thanh Thành, dò la tin tức."

"Ha."

Hậu Trầm cười lạnh.

Thánh Tử Ma Đạo là ai?

Con trai của chuyên gia Ma Đạo Chu Vương Tịnh Thần, một vài tiểu tử tép riu thì bỏ đi, họ thực sự có can đảm đi thì tám chín phần đừng mong trở về.

Người khác muốn nếm thử vậy thì để người khác đi nếm thử là được.

Trước mắt vẫn chưa có người nào có thể kiềm chế được chuyên gia Ma Đạo, họ sẽ không tùy tiện chọc đến đối phương.

"Đúng rồi điện hạ, vừa nãy ta mới gặp một người, trên người có một tia thần lực. Hẳn là có quan hệ với một vị Thần Minh nào đó. Nếu có thể khiến nàng giúp đỡ chúng ta, có lẽ có thể sớm tra ra rõ ràng."

Lão giả nhớ lại chuyện lúc nãy:

"Người kia mềm không được cứng không xong, nhưng mà ta nói với nàng có thể tới nơi này tìm chúng ta. Có lẽ một ngày nào đó nàng cùng đường mạt lộ sẽ đến đầu nhập vào chúng ta."

"Đồ vật chôn bên dưới tòa thành kia, rất nhiều người đều muốn biết là thứ gì, sao ngươi không nghĩ có thể nàng được người khác phái đi."

Nói đến đây Hậu Trầm khựng lại:

"Ngươi bảo ngươi nói cho người kia biết vị trí của chúng ta rồi?"

"Cũng không phải, nói chỉ là núi Bắc Tịch."

Lão giả đáp.

Loảng xoảng!

Cái chén thứ hai vừa mới cầm lên cũng rơi xuống, hắn tức giận thở hổn hển quát:

"Ngươi là đồ ngu, thành sự không có bại sự có dư. Đêm nay Thánh Tử Ma Đạo xuất hiện, chưa biết rõ ràng tình huống ngươi lại dám nói cho đối phương biết vị trí của chúng ta?"

"Nhưng mà chỉ nói là núi Bắc Tịch, cả dãy núi ta như vậy, những người khác làm sao có thể tìm ra chúng ta?"

Lão giả có chút không hiểu.

"Vậy chính ngươi tự ở tại nơi này đi."

Hậu Trầm đứng dậy định rời đi.

Đột nhiên ánh trăng bị che khuất, khi hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Uy lực kinh thiên động địa, khí thế vùi sông núi.

"Thật điên rồ, tại sao ta lại đưa ngươi theo chứ? Cố gắng bao năm này cứ vậy mà uổng phí. Chỉ có thể đổi cách khác thôi."

Hầu Trầm đau đầu nhức óc.