"Cảm giác là vì hấp thụ ngày càng nhiều những sức mạnh kia, cũng hơi có khả năng chống lại được triệu hoán, thậm chí có thể đồng ý hoặc từ chối triệu hoán. Nhưng sức ảnh hưởng của đối phương cũng ngày càng mạnh.
Về sau không biết có thể chống cự lại được không"
Thu Thiển suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời.
Bây giờ có thể hấp thu thần lực không cách nào khống chế được kia là vì đã tan biến một chút rồi. Nhưng trạng thái này chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, khi sắp đến thời gian hạn định thì chỉ còn có thể dựa vào chính mình, mà bản thân nàng thì khó mà hấp thụ thần lực không khống chế được này.
Lực triệu hoán ngày càng mạnh, mấy tháng sau sẽ lại bị ép buộc kéo vào một lần nữa.
Nhìn chung Chu Trì cũng hiểu rõ, hắn an ủi:
"Ta đã cho người đi tra xét rồi, nghe nói dưới thành có mật đạo, sẽ có thu hoạch sớm thôi"
"Ngươi còn chưa ăn được một phần mười bát cơm nữa"
Thu Thiển nhìn chằm chằm vào bát của Chu Trì, cảm thấy đồ ăn của mình bị chê.
"Nhai kỹ nuốt chậm mới tốt cho dạ dày.
Chu Trì tỏ vẻ chắc chắn mà nói.
Hắn uống một ngụm canh, do để quá lâu nên có hơi nguội mất rồi.
Lúc này mới và miếng cơm lớn, nói chuyện nhiều ảnh hưởng tới việc ăn cơm. Bị Thu tỷ ghi thù sẽ khó tránh khỏi nguy hiểm.
...
Ăn cơm tối xong, Chu Trì ngồi trên sàn nhà ở phòng khách, trước mặt là cái bàn, cung cấp chỗ học tập cho hắn, hôm nay Thu Thiển sẽ dạy cho hắn kiến thức mới.
"Sắp dạy xong quyển sách này rồi"
Thu Thiển lật quyển Hoang Cổ Kinh Thế Thư ra, nói.
Dạy xong quyển sách này, những thứ khác cũng không có nhiều nữa, học thêm một thời gian là Chu Trì có thể tốt nghiệp.
"Chờ học xong quyển này, phần sau cũng không cần gấp"
Ngồi trong phòng khách học vui hơn nhiều so với hồi trước, làm cho Chu Trì có cảm giác trở về thời thanh xuân.
Bởi vì học gấp để xong “Hoang Cổ Kinh Thế Thư” cho nên mới cực kỳ chăm chỉ, phần sau có thể học chậm lại được.
Hàng ngày, cơm nước xong xuôi là có thể tu luyện, có hơi nhàm chán.
"Ha..."
Thu Thiển chống cằm nhìn Chu Trì, rồi cười với vẻ trêu đùa.
Chu Trì không nói gì, chỉ chăm chú học tập.
Hơn chín giờ.
Thu Thiển dạy cho Chu Trì xong thì ngồi một bên đọc sách, dạng như từ điển về văn tự viễn cổ.
Nàng muốn học tất cả các văn tự viễn cổ sau này, như vậy việc dạy cho Chu Trì sẽ càng tốt hơn.
Tầm mười giờ, nàng khép sách lại rồi trả Hoang Cổ Kinh Thế Thư cho Chu Trì."Ta đi tắm đây"
Thu Thiển đứng dậy nói với Chu Trì.
Nghe thấy tắm thì Chu Trì lại nhớ tới lời nói của Nguyệt tỷ lúc chạng vạng tối. Lừa Thu tỷ là có cháy, để nàng mở cửa đi ra.
Ý nghĩ và cách làm hèn hạ cỡ nào chứ, trong lòng hắn thầm trách Nguyệt tỷ.
Sau đó lại suy nghĩ xem xác suất thành công của kế hoạch này là bao nhiêu.
Còn chưa nghĩ ra đáp án thì giọng nói của Thu Thiển lại vang lên lần nữa, còn mang theo ý cười:
"Có cháy thì ngươi nhớ dập lửa, ta không rảnh đâu"
Chu Trì có hơi kinh ngạc, vội giải thích:
"...Thu tỷ biết đó, Nguyệt tỷ lòng dạ đen tối, xứng với danh Thánh Nữ Ma Đạo.
"Ta biết.
Thu Thiển nghiêng người, đầu hơi ngửa ra sau, liếc mắt nhìn Chu Trì.
"..."
Cái gì ngươi cũng biết, Chu Trì nói thầm trong lòng.
Đạo Tông Thiên Vân, Thiên Bảo Các.
An Khách đợi ở đây nhiều ngày rồi, thề phải đợi được Đạo Tử tới mới thôi.
Vào ngày đầu tiên Đạo Tử tới thì hắn bỏ lỡ tin tức.
May mà Đạo Tử chỉ nhìn một lúc rồi rời đi, điều này cho thấy rằng có khả năng lại tới nữa.
Như lần ở Khải Linh Phong kia.
Lúc đầu, có rất nhiều người ngồi chờ trước Thiên Bảo Các, nhưng dần dà những người đó lại rời đi trước.
Độ khó của trận pháp nơi này cực cao, Đạo Tử liếc một cái rồi về, tất nhiên là cần thời gian suy nghĩ cách giải.
Không ai biết được quá trình này sẽ kéo dài bao lâu, ở lại chỗ này chỉ tổ lãng phí thời gian.
Mọi người cũng không có rảnh, còn phải tu luyện.
Sau lần giải trận pháp trước, An Khách cảm thấy lần này hẳn là hắn sẽ không phải chờ quá lâu.
Chỉ cần nắm chắc tin tức lần này, hắn có thể kiếm được rất nhiều linh thạch, sẽ có rất nhiều lợi ích cho việc tu luyện.
Có điều cần chút vận may và bỏ ra chút thời gian.
Lúc này, điện thoại di động của hắn rung lên.
Là tin nhắn của Miêu sư muội:
"An sư huynh, có dấu hiệu Đạo Tử tới không? Có thì nhớ báo cho ta biết đầu tiên nhé. Sau khi xong, ta sẽ là người đầu tiên đặt mua tin tức của ngươi. (icon mặt đáng yêu)"
"Được, thấy Đạo Tử thì ta sẽ báo cho sư muội trước, sư muội cũng đừng cho ai khác biết đấy"
An Khách không hề do dự nhắn tin trả lời lại.
Đây không phải lần đầu tiên báo cho Miêu sư muội, cho nên hắn không lo sẽ thu hút đối thủ cạnh tranh tới. "Cảm ơn An sư huynh, ta ngồi chờ tin sư huynh"
Miêu sư muội gửi kèm icon ngồi ngay ngắn.
Nhắn qua lại thêm hai câu, họ mới kết thúc cuộc trò chuyện.
1037 chữ