Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 224: Trận Pháp




Sự chú ý của An Khách chuyển tới Đạo Tử, quá trình phá trận đã bắt đầu rồi, không ai có thể tưởng tượng được tình huống tiếp theo sẽ như thế nào.

Lúc này, người khiêng hộp kiếm ra là Trình tiền bối cũng có chút mong chờ, mong chờ lần thử thách này sẽ thành công.

Hắn rất hiểu rõ trận pháp này, đúng là giai đoạn đầu rất dễ phá giải, nhưng một điểm cuối cùng mới quan trọng.

"Đạo Tử có thể đạt tới bước cuối cùng đã là vô cùng đáng gờm rồi, nhưung nếu muốn trực tiếp mở hộp kiếm ra thì rất khó"

Trình tiền bối tự nhủ.

Bởi vì lần này Đạo Tử tới cách lần trước khá gần, nên có lẽ chỉ là thử xem.

Xoẹt!

Ánh sáng từ hộp kiếm hiện lên, Đạo Tử đặt tay lên hộp kiếm, trận pháp cũng theo đó mà hiện lên.

Từ lớn đến nhỏ, tổng cộng là chín tầng.

Phá vỡ hết chín tầng là có thể mở được hộp kiếm.

Nhưng mọi chuyện sẽ đơn giản như thế sao? Không ai cho là như thế, nếu không thì bao nhiêu năm qua hộp kiếm đã đổi biết bao nhiêu lần rồi.

Các đời đệ tử trẻ tuổi đều rất tự tin vào bản thân, ai nấy đều vô cùng xuất sắc, cũng có không ít người có tài trong lĩnh vực trận pháp. Nhưng cuối cùng hộp kiếm vẫn sừng sững ở đó, cũng chứng minh được sự cường đại của trận pháp.

Ngón tay của Đạo Tử đang lay động, chín tầng trận pháp dần dần tỏa ra rồi nâng lên từng chút một, khiến người khác cảm thấy vô cùng áp bách. Giống như nó đang nói nếu không thể phá giải nó trong thời gian ngắn thì có thể về nhà được rồi.

Trận pháp nâng lên và biến lớn, trong lòng những người khác có chút sốt ruột, không kìm được muốn tăng tốc cho Đạo Tử.

Mà tay của Đạo Tử vẫn khắc họa trận văn trên hộp kiếm đều đều, cách tầng trận pháp cao nhất chỉ còn khoảng một nắm tay nữa thôi.

Tình hình này khiến An Khách hiểu ra, một khi trận pháp tầng thứ chín cao hơn ngón tay đang phá trận của Đạo Tử thì có nghĩa là lần phá trận này đã thất bại.

Tốc độ dâng cao của trận pháp cũng không nhanh, nhưng chỉ còn cách khoảng một nắm tay thì thời gian còn lại cho Đạo Tử cũng không nhiều.

Những người vây xem đã dùng giây để tính thời gian, bọn họ không dám nhúc nhích vì sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất bộ phận quan trọng nhất của quá trình này.

Mười mấy giây sau, cuối cùng thì tầng cao nhất của trận pháp đã dâng lên tới vị trí ngón tay của Đạo Tử, cũng có nghĩa là hắn sắp thất bại.

Trình tiền bối đứng bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày, ngay cả tầng cao nhất cũng không thể phá vỡ ư?

Điều này không phù hợp với những lời đồn về Đạo Tử mà hắn nghe được. Trong chớp mắt, ngón tay của Đạo Tử đã chạm phải tầng cao nhất của trận pháp.

Thất bại rồi ư?

Những người xung quanh nhìn qua rồi suy đoán, nhưng không ai dám khẳng định.

Trình tiền bối nhíu mày, bình thường nếu chạm phải tầng cao nhất của trận pháp thì sẽ bị bắn ngược lại, tình huống này của Đạo Tử là không bình thường.

Quả nhiên, ngón tay Đạo Tử bắt đầu động đậy, hắn nâng bàn tay đang chạm phải trận pháp lên.

Trận pháp tỏa ra ánh sáng nhạt, trận pháp nở rộ, hết tầng này đến tận khác.

Cho đến khi tay của Đạo Tử nâng lên đủ cao thì những người khác mới sợ hãi mà phát hiện, trên mặt của chín tầng trận pháp xuất hiện chín tầng trận pháp khác. Chúng trực tiếp đối xứng với trận pháp trên hộp kiếm.

Mười tám tầng trận pháp này bắt đầu rung động.

Con ngươi của Trình tiền bối hơi co lại, đây là cách phá trận mà hắn chưa từng thấy. Cách này đã phá vỡ tư duy cố định của hắn, Đạo Tử đúng là danh bất hư truyền.

Bây giờ có thành công hay không cũng đã không quan trọng nữa rồi, hắn đã phát hiện ra một điểm sáng mới.

Đạo Tử đi đường mà người bình thường không biết, khai thác cách phá trận mới.

Xào xạc!

Gió bắt đầu thổi.

Mười tám tầng trận pháp cộng minh với nhau, ánh sáng chiếu rọi khắp mọi nơi.

Xoẹt!

Tất cả mọi người đều bị ánh sáng chiếu ra làm chói mắt, khi bọn hắn khôi phục thị lực thì mới phát hiện chung quanh mình đã trở nên đen nhánh.

"Chuyện gì thế này? Vì sao ta không nhìn thấy gì cả?"

An Khách nghĩ thầm trong lòng.

Chẳng khác gì bị mù, An Khách bắt đầu dùng cảm giác của mình, nhưng cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Hắn đưa tay tìm kiếm những sư huynh bên cạnh, nhưng không có một ai.

"Sư huynh?"

An Khách lên tiếng gọi, không một ai trả lời.

Khi hắn nhìn về phía tầng thứ năm của Thiên Bảo Các mới phát hiện Thiên Bảo Các cũng đã biến mất. Trong bóng tối chỉ còn Đạo Tử đứng sừng sững ở đó, trên người còn mang theo ánh sáng nhàn nhạt.

Trận pháp?

Điều đầu tiên An Khách nghĩ tới là trận pháp, có lẽ là vì ánh sáng vừa tỏa ra nên tất cả mọi người đều bị kéo vào trận pháp rồi ư?

Đúng là trận pháp.

Sau khi ánh sáng kia chiếu rọi khắp nơi thì toàn bộ Thiên Bảo Các và các khu vực xung quanh cũng bị trận pháp bao trùm.

Khi Trình tiền bối cảm nhận được bóng tối thì trong lòng hắn cũng vô cùng chấn động.

Vậy mà Đạo Tử đã đi thẳng tới bước cuối cùng, Trình tiền bối cũng từng cảm nhận được bóng tối này nhưng chưa có ai có thể lấy được hộp kiếm.

1037 chữ