Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 225: Phòng Ngừa




Trong bóng tối chỉ có người thử thách phá trận, chưa bao giờ có những thứ khác.

Phòng tối ngàn năm, không có hi vọng, cũng không thấy được con đường phía trước.

Bên ngoài Thiên Bảo Các.

Tô Trần vừa mới về, hắn nhìn Thiên Bảo Các với ánh mắt bất ngờ:

"Phòng tối ngàn năm đã bị mở ra ư? Lâu lắm rồi không có ai làm được tới bước này"

"Trước kia ngươi cũng không làm được ư?"

Liễu Bắc Uyển có hơi tò mò.

"Lúc ta tới Đạo Tông Thiên Vân thì vẫn còn nhỏ, đúng là có từng thử những trận pháp tương tự nhưng không thành công"

Tô Trần lắc đầu.

"Đáng tiếc là tiểu Thi không biết trận pháp, nếu không thì có thể thử một chút"

Liễu Bắc Uyển cảm thấy đáng tiếc.

"Nàng ấy thì biết gì?"

Tô Trần bật cười nói.

Liễu Bắc Uyển phồng má trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Trần, nàng nhìn xung quanh một chút, xác định là không ai phát hiện ra bọn hắn thì mới nói tiếp:

"Hài tử nhà hai huynh đệ các ngươi đều không bình thường"

"Nhưng đều do hai tỷ muội nhà ngươi sinh mà?"

Tô Trần phản bác lại.

Liễu Bắc Uyển không còn gì để nói.

Tô Trần thấy vậy thì hơi buồn cười, hắn nhìn về phía Thiên Bảo Các mà nói:

"Xem xem người này có thể phá vỡ phòng tối ngàn năm không, bên trong đó có một thứ rất khó lường đấy"

Lúc này, những người bị hút vào trận pháp đều có một cảm giác hoảng sợ khó hiểu. Bọn hắn đồng loạt nhìn về phía Đạo Tử với hi vọng được cứu vớt.

Nhưng một số người khác lại cảm thấy sao có thể phá vỡ nơi đen tối như thế này được? Nhận thua là cách rời khỏi đây dễ dàng nhất.

Không ai nói gì, dù có nói cũng không thể truyền đạt âm thanh được, bọn hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Đạo Tử.

Đột nhiên, bọn hắn nhìn thấy Đạo Tử ngẩng đầu nhìn về khoảng không bên trên.

Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào khoảng không.

Một trận pháp đột nhiên xuất hiện, tiếp theo đó thì bóng tối bao trùm mọi thứ bắt đầu rung động.

Tiếp theo đó là một khe hở xuất hiện trên khoảng không, từng tiếng vụn vỡ vang lên, ánh trăng màu trắng bạc xuyên qua khe hở chiếu rọi vào bóng đêm ngưng ngọng này.

Phòng tối ngàn đêm đã tràn ngập ánh sáng.

Ánh trăng chiếu rọi, giống như mọi thứ đã được sắp xếp từ trước.

Trình tiền bối sững sờ nhìn ánh trăng chiếu rọi vào phòng tối, cảm xúc trong hắn rất phức tạp.

Phá rồi, phòng tối ngàn năm đã bị phá rồi.

Bị phá bởi một phương thức hắn không thể nào hiểu được, hay thậm chí là hắn chưa từng nghĩ tới.

Đạo Tử đã mượn ngoại lực phá giải trận pháp mà từ trước tới nay Trình tiền bối đều không giải được, khiến hắn cảm thấy bản thân nhỏ bé trước Đạo Tử.

Đúng là tạo nghệ về trận pháp của Trình tiền bối không tệ, nhưng tư duy của hắn quá đỗi cũ kỹ.

Ánh trăng chiếu rọi gương mặt của Đạo Tử, bóng đêm bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng thì hộp kiếm cũng xuất hiện trước mặt hắn.

Đạo Tử đặt tay lên hộp kiếm rồi từ từ mở nó ra.

Lúc này, một thanh trường đao xuất hiện trong mắt của tất cả mọi người. Hoa văn trên chuôi đạo vô cùng rõ nét, vỏ đao và chuôi đạo gắn liều, dường như bóng tối xung quanh rất thích hợp cho thanh đao này tồn tại.

Đạo Tử cầm lấy thanh đao.

Keng!

Thanh đao rời khỏi vỏ một đoạn.

Xoẹt!

Một đạo đao ý quét sạch mọi nơi, vô cùng bá đạo.

Răng rắc!

Ầm!

Bóng đêm vỡ vụn, trận pháp cũng theo đó mà tan rã.

Đao ý như gió thổi bay tất cả mọi thứ, những người trước đây bị bóng tối bao quanh đã trở về hiện thực trong chớp mắt.

An Khách nhìn những người xung quanh, mấy vị sư huynh cũng ở đây, những sư huynh sư tỷ khác cũng vậy.

Mỗi một người đều nhìn về phía tầng năm của Thiên Bảo Các với ánh mắt ngỡ ngàng.

Trên ban công tầng năm đang có một vị nam tử đứng đó, hắn cầm trường đạo trong tay, thanh đao đã rời khỏi vỏ một khúc.

Bóng dáng cao lớn, khiến cho người ta cảm thấy ngưỡng mộ trong vô thức.

Đây chính là Đạo Tử của bọn họ, là người dẫn đầu tầng lớp đệ tử của Đạo Tông Thiên Vân.

Lúc này, Đạo Tông nhìn dưới đáy thân kiếm thì phát hiện trên đó có hai hàng chữ.

Bên phải khắc Thí Thần.

Bên Trái khắc Vĩnh Ám.

"Vĩnh Ám Chi Nhận, đao thí thần?"

Đạo Tử đọc tới đây thì có chút bất ngờ.

Keng!

Đạo được tra vào vỏ, Đạo Tử đặt nó vào trong hộp kiếm, ngay sau đó hộp kiếm đã biến mất.

Là bị Đạo Tử thu lại.

Hắn hành lễ với Trình tiền bối đang đứng đối diện, sau đó đạp lên không trung rồi biến mất trong đêm tối.

Không một ai nói gì, dù là Trình tiền bối.

Rất nhanh sau đó tiếng bàn tán nổi lên.

"Đạo Tử phá vỡ trận pháp và mang hộp kiếm đi rồi sao? Ta có đang nằm mơ không?"

"Không có, không chỉ như thế mà chúng ta đều bị hút vào trong trận pháp, tận mắt nhìn thấy quá trình phá trận của hắn!"

"Ta muốn gả cho Đạo Tử, các ngươi có cách nào hay không?"

"Ngươi xấu quá, chắc chắn Đạo Tử sẽ chê, chỉ có ta là không chê thôi"

"Nhưng ngươi lại càng xấu hơn, ta chê!"

An Khách không để ý đến những người này, hắn đang dùng tốc độ nhanh nhất của mình để viết tin.

1030 chữ