Tiêu đề vẫn không thay đổi, hắn chỉ tăng thêm mấy chữ, "Đạo Tông oanh động, Đạo Tử đích thân tới Thiên Bảo Các, một ngón tay phá vỡ phòng tối ngàn năm và Thiên Bảo Đại Trận, nhận lấy đao thí thần Vĩnh Ám Chi Nhận"
Bên ngoài Thiên Bảo Các.
"A, lại là tên tiểu tử này, hắn về khi nào vậy?"
Tô Trần thấy cảnh tượng này thì vô cùng bất ngờ.
Điều khiến hắn bất ngờ có rất nhiều, ví dụ như Đạo Tử về khi nào và từ khi nào mà tạo nghệ trận pháp của Đạo Tử đã mạnh mẽ đến thế.
"Ai đó kế bên đã ra mắt thành công, hắn bị gọi về để ra mắt.
Liễu Bắc Uyển nói thẳng không chút nghĩ ngợi.
"Ai có thể xứng với hắn chứ?"
Tô Trần rất tò mò.
"Thiên nữ của Thánh Địa Dạ Nguyệt, đại tiểu thư của Thiên Hạ Nhất Kiếm, nhưng không lọt mắt xanh"
Liễu Bắc Uyển che miệng cười trộm.
Tô Trần:
"..."
Điều này khiến người ta rất bất ngờ, cho dù thế nào cũng không đến nỗi bị chê chứ? Hắn đi ra mắt đã làm những gì vậy?
"Dường như hắn đã lùi bước trên tạo nghệ kiếm đạo rồi, ngươi có thấy thế không?"
Liễu Bắc Uyển rất tò mò về chuyện này, bọn hắn đều có chung một cảm giác.
Kiếm thư của Đạo Tử đang xuống dốc.
"Ta xem không hiểu"
Tô Trần lắc đầu rồi nói thẳng:
"Ta chưa tu luyện kiếm pháp bao giờ, không nhìn thấu lịch trình của hắn. Cũng khó mà nói hắn có xuống dốchay không. Lúc trước Đạo Tử thể hiện thiên phú cao ngời ngợi của mình, không chỉ về tốc độ tu luyện mà nhiều hơn là sự lý giải của hắn về kiếm đạo. Nếu như Đạo Tử cứ giữ vững trạng thái đó mà bước tiếp thì có một ngày hắn sẽ vượt qua tất cả kiếm tu của toàn bộ giới Tu Chân. Nhưng ngay khi danh tiếng của hắn nổi như mặt trời ban trưa thì lại đột nhiên biến mất. Vợ chồng họ Lý cũng không hiểu tại sao, kiểm tra cũng không thấy vấn đề gì. Có hỏi người của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông cũng không nhận được đáp án. Không ai có thể nhìn thấu hắn. Bởi vì không hiểu cho nên mới cảm thấy hắn đang lùi bước. Nhưng khá là thú vị đấy"
"Thú vị ư?"
Liễu Bắc Uyển nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.
"Họ Chu kia cứ nhớ nhung đao thí thần mãi, cuối cùng lại bị một tiểu bối lấy mất. Dựa theo quy định của mấy người chúng ta thì không thể giành đồ của tiểu bối. Hắn đã không còn duyên phận gì với đạo thí thần nữa rồi" Trên gương mặt Tô Trần hiện lên nét cười tươi tắn.
Địa giới ma tu.
Loạn Thạch Cương cuồng phong gào thét, thỉnh thoảng truyền ra tiếng vù vù vô cùng quái dị dễ khiến người ta tưởng lầm đó là tiếng khóc lóc. Đây là nơi mà không một ma tu nào muốn đến, đất đai khô cằn, vô số tảng đá lớn vỡ vụn khắp nơi.
Nơi này trông có vẻ như không một bóng người, nhưng khi đi vào lại cảm thấy như bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, trong lòng cũng phải chột dạ sợ hãi.
Dưới ánh trăng, một cánh tay phát sáng thò ra từ trong hư không, trong tay cầm một Quả Thực vàng lấp lánh, hào quang chiếu rọi bốn phía, hương thơm tỏa ra theo đó.
Một lát sau, tiếng gió vẫn gào thét, không có hiện tượng lạ nào.
“Ngươi ăn quả này thì phải mang về thứ giống như này cho ta đấy.
Hắn vừa dứt lời, Quả Thực được ném lên, kim quang bay lên trời cao rồi lại từ trời cao rơi xuống. Mặt đất chấn rung, những tảng đá lớn cũng rung lên.
Ẩm!
Mặt đất nứt ra, người khổng lồ nham thạch xông ra từ dưới đất, cả người hắn nguyên một màu đỏ rực, bên trong có dung nham lưu chuyển, khí thế kinh người.
Hắn phá đất chui lên nuốt gọn Thần Tứ Quả Thực.
Quả Thực vừa vào miệng, giống như ngọn lửa thiêu đốt xung quanh người hắn, người khổng lồ nham thạch lập tức biến thành người khổng lồ dung nham.
“Ngươi là vị tòng thần nào?"
Người khổng lồ nham thạch nhìn về phía cánh tay phát sáng hỏi với giọng trầm thấp.
“Không liên quan đến ngươi.
Chỗ có cánh tay phát sáng truyền ra giọng nói.
Người khổng lồ nham thạch trầm mặc một lát mới lên tiếng nói:
“Thời đại Thần Minh đã kết thúc, chư thần không xuất hiện, các ngươi muốn làm gì?"
Phía đối diện phát ra tiếng cười nhẹ, dường như không đồng quan điểm với người khổng lồ nham thạch:
“Vẫn là câu nói đó, không liên quan đến ngươi. Nhưng ta có thể nhắc ngươi một câu, thời đại mới có lúc nào an phận không? Cuối cùng Thần Minh vẫn là Thần Minh"
“Ngươi muốn gì?"
Người khổng lồ nham thạch chuyển chủ đề.
“Qua khoảng thời gian nữa ta sẽ nói cho ngươi, ngươi còn nhớ Lê Minh Chi Kiếm không?"
Chỗ cánh tay phát sáng vẫn hỏi với giọng bình thản, không hề gấp gáp.
Ngọn lửa trên người khổng lồ nham thạch đột nhiên dừng lại, giọng sợ hãi:
“Lê Minh Chi Kiếm, thanh kiếm giết thần?"
“Đúng"
Nghe thấy tên của thanh kiếm này, cả người phía sau cánh tay phát sáng cũng phải nghiêm túc hơn vài phần: “Hiện nay thanh kiếm đó đang ở trong tay một tên nhóc, nếu ngươi giết hắn thì ta có thể cho ngươi hai quả Thần Tứ Quả Thực"
“Tu vi của hắn thế nào?"
Người khổng lồ nham thạch không vội đồng ý.
Lê Minh Chi Kiếm, xử chết chúng thần.
1020 chữ