Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 227: Vết Sẹo Đã Lành




Trên thanh kiếm đó có rất nhiều máu của Thần Minh, khiến thời đại Thần Minh tiêu điều chỉ với sức của một người. Nếu không phải người giữ thanh kiếm chết vì kiệt thức thì thời đại Thần Minh đã kết thúc từ lâu.

“Hạ tam phẩm, có thể có chiến lực bậc sáu Người đứng sau cánh tay phát sáng không hề coi thường người đó, nói thật những gì mình biết cho người khổng lồ nham thạch.

“Nhân vật xuất sắc"

Người khổng lồ nham thạch suy đoán.

“Không loại trừ khả năng mượn ngoại lực, chỉ đánh ra một đòn.

Cánh tay phát sáng cũng nói ra suy đoán của mình, sau đó lập tức biến mất.

“Cứ chờ tin của ta"

“Tại sao ngươi không tìm tộc Đọa Linh?"

Người khổng lồ nham thạch hỏi.

“Họ ư? Họ còn đang phải tự cứu lấy bản thân, không có ích gì. Xin khuyên ngươi một câu, đừng xem thường người của giới tu chân.

Cánh tay phát sáng nhấn mạnh một câu rồi biến mất hoàn toàn.

Người khổng lồ dung nham lại rơi vào tĩnh lặng, nó đã im lặng từ rất lâu rất lâu cho đến tận bây giờ.

“Sắp mười giờ ba mươi sáu phút, sắp hết giờ tự học buổi tối rồi.

Chu Tự nhìn điện thoại lẩm bẩm.

Ực...ực!

Hắn uống ngụm nước ấm vừa phải rồi học tiếp. Bình thường Thu tỷ sẽ rót nước cho hắn, hôm nay thời gian đi tắm của nàng khác với mọi ngày, cho nên hắn uống xong phải tự rót nước.

Xua tan dòng suy nghĩ, Chu Tự tiếp tục luyện viết chữ viễn cổ, còn không mau luyện thì sắp hết giờ học rồi.

Trên bàn còn có Biên Giới Thạch, hết giờ học có thể lên mạng ngay lập tức.

Khi hắn cúi đầu học tiếp, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn là Thu Thiển với bộ tóc ướt mềm. Nàng huơ huơ máy sấy trước người nhằm thẳng vào Chu Tự.

Bảo hắn sấy tóc?

Chu Tự lập tức đứng dậy, kéo ghế đến rồi cầm lấy máy sấy.

“Sấy khô một chút, ta còn đi ngủ luôn.

Thu Thiển tựa vào ghế đầu hơi ngửa ra sau.

“Thu tỷ, ngươi lựa chọn đúng đắn đấy"

Chu Tự liền cắm điện, khởi động máy sấy, tiếng gió không lớn, công suất cũng không cao, chỉ hơi mất thời gian.

"Ha...ha."

Thu Thiển quay đầu nhìn Chu Tự, khóe miệng hiện ý cười.

“Không tin thì Thu tỷ có thể so sánh, ngày mai để Nguyệt tỷ sấy tóc cho ngươi thử xem.

Chu Tự tràn đầy niềm tin với Nguyệt tỷ.

“Ngươi xem thường Nguyệt tỷ rồi đấy, Nguyệt tỷ chỉ không muốn làm chứ không phải không biết làm. Đợi khi thực sự cần Nguyệt tỷ làm, nàng sẽ làm rất tốt.

Thu Thiển cũng tràn đầy niềm tin với Nguyệt tỷ.

“Nguyệt tỷ biết nấu ăn không?"

Chu Tự đột nhiên tò mò.

Thu Thiển xoắn nghịch một lọn tóc, hơi suy nghĩ nói:

“Không biết, từ nhỏ đến lớn chắc hẳn nàng chưa có lúc nào phải tự nấu ăn “Có đấy, lúc vừa chuyển về đây, ta vứt nàng ở nhà một mình, cho nàng tự nghĩ cách.

Chu Tự nhớ lại tình hình lúc Nguyệt tỷ vừa chuyển đến.

“Thánh Tử Ma Đạo thật tàn nhẫn Ngón tay Thu Thiển xoắn lọn tóc, quay đầu nhìn Chu Tự ở phía sau, giả vờ kinh hãi thốt lên.

“Thu tỷ, ngươi như vậy thật là đẹp.

Khoảnh khắc Thu Thiển quay đầu lại khiến Chu Tự không nhịn được khen một câu.

Thu Thiển buông tay, quay người hỏi:

“Thời ngươi còn đi học đã từng khen mấy bạn học nữ rồi?"

“Khi đó ta chỉ muốn vác kiếm hành tẩu giang hồ, vì nước vì dân, hành hiệp trượng nghĩ, đâu có nghĩ đến nhi nữ tình trường? Cũng...không quen bạn học nữ nào. Nghĩ kỹ lại thì số lần nói chuyện với bạn học nữ cũng rất ít.

Chu Tự nhớ lại thời thanh xuân, nhất thời cảm thấy nhạt nhòa, còn không đặc sắc bằng đánh dã thú. “Ta cũng gần như vậy, từ nhỏ đến lớn cũng không có bạn bè, tu luyện rồi đi dạo phố, nhân tiện... Nói tới đây Thu Thiển dừng lại, không phải nàng không muốn nói tiếp, mà bị Chu Tự xen ngang: “Nhân tiện ngậm kẹo mút, cầm gạch, ăn mặc kỳ quái, đi đánh nhau hả?"

"..."

Thu Thiển quay đầu bình tĩnh liếc Chu Tự một cái nói:

“Ta ăn mặc rất kín đáo, người khác chọc vào ta thì ta mới đánh họ. Ăn kẹo mút là sở thích của ta.

“Ta hiểu"

Chu Tự gật đầu.

Thu Thiển:

"..."

Sau đó Thu Thiển nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Chu Tự:

"..."

Hay là ngày mai đi mua đồ ăn sáng vậy.

Một lúc sau, Chu Tự mới có thời gian ngắm bộ đồ hôm nay của Thu tỷ, nàng mặc váy ngủ màu nâu, cổ áo hơi kín, tà váy dài đến đùi. Chân sáng bóng...không có vết sẹo? Chu Tự ánh nhìn chân của Thu Thiển bằng ánh mắt tò mò, nghĩ thầm chắc là không đúng vị trí, phải lên cao hơn một chút nữa.

Dường như tà váy hiểu hắn, bắt đầu hơi vén lên trên một chút.

Lên trên chút nữa, làn da vẫn trắng nõn sáng bóng, không thấy vết sẹo xuất hiện.

“Còn cần vén lên tiếp không?"

Thu Thiển nói với giọng dò hỏi.

Chu Tự hoàn hồn, sau đó thu lại ánh mắt, giải thích nói:

“Thu tỷ, vừa nãy ta chỉ tò mò có phải vết sẹo trên chân của ngươi biến mất rồi không thôi"

“Ta hiểu"

Thu Thiển cười gật đầu.

Ngươi lại hiểu, Chu Tự bất lực lẩm bẩm.

“Vết sẹo đã lành rồi"

Thu Thiển nhân tiện giải thích. Chu Tự đứng phía sau gật đầu.

1073 chữ